Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1727: Gặp lại cố nhân

Tiếng động này khiến sắc mặt Giải Tấn An đại biến. Hắn đạp đất bay lên nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ, sau đó cấp tốc hạ xuống nói:
“Là Thánh nữ! Ta trốn đây, hai vị bảo trọng!”
“Ê ê, chờ một chút!” Tần Nhân Việt hô lên.
Chờ không được nữa rồi! Giải Tấn An lách mình một cái, hoàn toàn biến mất.
Tần Nhân Việt đi tới bên cạnh Lục Châu hỏi: “Lục huynh?” Hắn đang trưng cầu thái độ của Lục Châu, lưu lại hay chạy trốn.
Lục Châu chắp tay sau lưng nói: “Đừng lo lắng.”
Hai người nhìn thấy hai toà pháp thân khổng lồ cao ngất vào trong mây đang di chuyển về phía khe núi. Sau đó pháp thân biến mất, hai đạo thân ảnh kia đáp xuống.
Khi Tần Nhân Việt đang sợ hãi đến đổ mồ hôi lạnh, Lục Châu đột nhiên mở miệng nói: “Rốt cuộc ngươi cũng đến.”
Hai tu hành giả cúi đầu nhìn xuống, quang hoa lấp loé, thân ảnh bọn họ đứng trước mặt Lục Châu.
Gương mặt quen thuộc, thân ảnh quen thuộc, cố nhân quen thuộc.
“Lam Hi Hoà.” Lục Châu nói.
Sở dĩ Lục Châu không lo lắng là vì thông qua thần thông khứu giác, hắn đã ngửi ra mùi vị của đối phương. Trên đời này sợ là không còn người nào có mùi vị giống như nàng, mùi bạc hà thanh lương lạnh lẽo, lại tươi mát như phù dung.
Lam Hi Hoà nhíu mày, đôi mắt thanh tịnh xẹt qua tia kinh ngạc: “Là ngươi?”
“Vinh hạnh được Thái Hư nhớ kỹ.” Trên mặt Lục Châu không có biểu tình gì.
Lam Hi Hoà nói: “Là ngươi giết Cửu Trảo Hắc Ly?”
“Đúng là lão phu làm.” Lục Châu dám làm dám nhận.
“Ngươi thật là can đảm… không sợ Thái Hư giáng tội?”
Giáng tội là từ thường dùng khi thượng cấp trừng phạt hạ cấp. Ngay cả Lam Hi Hoà cũng toát ra cảm giác ưu việt của người ở trên cao.
Lục Châu nhìn thẳng vào nàng: “Chỉ có mình ngươi đến?”
Lam Hi Hoà nói: “Ta tin tưởng Hắc Ly không phải do Lục các chủ giết, hy vọng ngươi bảo trọng. Đi thôi.”
Nói xong, nàng và nữ hầu bên cạnh đồng thời xoay người.
Lục Châu tiếp tục nói: “Lão phu giết Hắc Ly chính là vì muốn gặp người trong Thái Hư.”
“Hả?” Lam Hi Hoà quay đầu nhìn hắn.
“Tốt nhất ngươi đừng loạn động.”
Biểu tình trên mặt Lam Hi Hoà có hơi mất tự nhiên, mà phần nhiều chính là nghi hoặc. Nàng không rõ vì sao Lục Châu lại có địch ý lớn như vậy, nhưng nàng vẫn nói:
“Trước kia luận bàn với Lục các chủ chỉ là hình chiếu mà ta lưu lại, ngươi có lòng tin thắng được ta?”
Nàng cảm giác Lục Châu có thể ra tay với mình bất cứ lúc nào.
Lục Châu hỏi: “Mặc kệ ngươi là thần trên trời hay người dưới đất, kẻ giết đồ nhi của lão phu đều phạm vào tử tội.”
“Đồ nhi của ngươi?”
“Trọng Minh Điểu là toạ kỵ dưới trướng ngươi?”
“Đúng vậy.” Lam Hi Hoà gật đầu.
“Dám làm dám chịu, ngươi cũng có chút đảm lượng.” Ngữ khí Lục Châu trầm xuống, “Trước kia lão phu dạy dỗ ngươi không đủ?”
Lam Hi Hoà hiểu ra, bèn hỏi: “Ý của Lục các chủ là, Trọng Minh Điểu giết đồ nhi của ngươi?”
Lục Châu nhìn chằm chằm vào Lam Hi Hoà. Chuyện lớn như vậy mà nàng không biết?
Lam Hi Hoà phát giác ánh mắt Lục Châu bất thiện, bèn giải thích: “Đúng là ta có quyền ra lệnh cho Trọng Minh Điểu, nhưng ngự thú sư Dương Liên Sinh cũng có quyền lợi này. Trọng Minh Điểu và Hoả thần Lăng Quang là tử địch, đôi bên đồng quy vu tận ở Trọng Minh Sơn. Đó là toàn bộ những gì ta biết, tin hay không thì tuỳ Lục các chủ quyết định.”
“Ngươi thật sự không biết?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Nữ hầu bên cạnh Lam Hi Hoà bỗng nói: “Với thân phận của chủ nhân nhà ta, vốn không cần phải giải thích với ngươi.”
Nữ hầu này đã không còn là nữ hầu của năm đó. Không hiểu một thị nữ như nàng lấy đâu ra cảm giác ưu việt để khoe khoang?
Lục Châu vung ra một chưởng ấn, mang theo một phần ba lực lượng Thiên Tướng.
Sắc mặt nữ hầu đại biến, bay lùi về sau mười mét. Chưởng ấn xé rách không gian, một giây sau đã xuất hiện trước mặt nữ hầu.
Lam Hi Hoà kinh ngạc nói: “Chân nhân?”
Bàn tay trắng nõn nhấc lên, một vầng quang hoa rực rỡ như mặt trời xuất hiện, xua tan chưởng ấn.
Tần Nhân Việt và Lục Châu đều nhất thời im lặng.
Lam Hi Hoà thu tay, quang mang biến mất. Nàng bình tĩnh nói: “Không ngờ trong thời gian ngắn như vậy, ngươi đã tấn thăng chân nhân.”
Lục Châu thản nhiên đáp: “Ngươi mạnh hơn hình chiếu nhiều.”
Nhắc tới hình chiếu, biểu tình của Lam Hi Hoà có vẻ mất tự nhiên. Mặc kệ đó là phân thân hay chân thân, nàng vẫn là bại trong tay người này.
Là thánh nữ Thái Hư, đây đúng là một sự kiện rất mất mặt.
“Lúc trước ta dùng thánh vật cô đọng ra một phân thân không có ký ức, lưu lại ở Bạch Tháp để gìn giữ hoà bình. Nếu phân thân có một chút ký ức, ngươi đã không thể thắng ta.” Lam Hi Hoà nói.
Thấy hai người giằng co càng lúc càng kịch liệt, thậm chí có vẻ sắp va chạm, Tần Nhân Việt lập tức xua tay nói: “Ta nói này hai vị, có thể nói tới chính sự được không?”
Hắn nháy nháy mắt với Lục Châu. Lục Châu không để ý tới, nghiêm túc nói: “Vậy thì nói chính sự.”
“Mời nói.” Lam Hi Hoà gật đầu.
“Giết người thì đền mạng, đó là việc đương nhiên.”
“Trọng Minh Điểu, Dương Liên Sinh, Nhạc Kỳ và Dương Kim Hồng đều đã chết ở Trọng Minh Sơn, như thế còn chưa đủ sao?” Lam Hi Hoà không hiểu nổi.
Nếu không vì quen biết Lục Châu, đứng ở lập trường của Thái Hư, nàng còn phải hỏi tội mới đúng.
“Bọn hắn đều do Lăng Quang giết, liên quan gì đến lão phu?”
Lời này khiến Lam Hi Hoà nghẹn giọng, không phản bác được.
Tần Nhân Việt không ngờ người trong Thái Hư cũng chịu nói lý lẽ, bèn lên tiếng: “Ta thấy cô nương này cũng không hiểu rõ sự tình, chúng ta chỉ cần tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau màn là được.”
“Kẻ chủ mưu chỉ có thể là Nhạc Kỳ, không còn ai khác.” Lam Hi Hoà thở dài nói, “Ta không ngờ chuyện này lại xảy ra, cũng cảm thấy rất đáng tiếc. Việc ngày hôm nay ta sẽ giấu giếm Thánh Điện, hy vọng Lục các chủ bớt đau buồn.”
Lục Châu trầm mặc không nói.
Nếu đổi lại là một người khác đến, Lục Châu đã dùng một đống thẻ Một Kích Chí Mạng để đánh giết.
Nhưng hắn không ngờ người tới là Lam Hi Hoà. Rõ ràng nàng không biết chuyện này… Với thủ đoạn vừa rồi của nàng, đúng thật là không cần phải nói dối hắn.
Suy cho cùng Lam Hi Hoà cũng là ân nhân của Diệp Thiên Tâm, đã giúp đỡ Ma Thiên Các không ít lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận