Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1337

Lục Châu truyền tin cho Tư Vô Nhai, bảo hắn mang theo Triệu Hồng Phất đến đỉnh núi tuyết một chuyến, hoàn toàn phá hủy phù văn thông đạo nơi đó.
Làm xong những việc này, Lục Châu mới yên tâm rời khỏi kinh đô, bay về phía Thiên Luân sơn mạch.
Một canh giờ sau.
Lục Châu xuất hiện phía trên Thiên Luân sơn mạch.
Trở lại chốn cũ, cảm khái vô cùng. Thời điểm đó hắn vẫn chỉ mới là cửu diệp, dùng hết toàn lực để đánh giết viện trưởng Thiên Vũ Viện Dư Trần Thù. Nay đã là Thiên Giới Bà Sa sáu Mệnh Cách, quay lại nơi này bỗng có cảm giác quan sát chúng sinh.
Lục Châu cũng nhìn thấy mấy tu hành giả cấp thấp đang bay tới bay lui tìm kiếm bảo vật trên sườn núi.
“Đây là nơi năm đó Dư Trần Thù chết, trận chiến kia có rất nhiều tu hành giả bỏ mạng, chúng ta kiên nhẫn tìm một chút, biết đâu nhặt được bảo bối, đời này không cần lo cơm ăn áo mặc nữa.”
“Đúng vậy, nghe nói lúc đó có Thiên Giới Bà Sa xuất hiện, là thật sao?”
“Ta không tận mắt nhìn thấy, nhưng việc đó chúng ta đừng quản, chỉ cần tìm kiếm trong đống bạch cốt là được, hẳn sẽ tìm được mấy thanh vũ khí tuỳ thân.”
Ba tu hành giả kiên nhẫn vô cùng, tiếp tục lần mò trên sườn núi.
Lục Châu vừa định bay vào hạp cốc bỗng nghe một người nói:
“Trước khi trời tối chúng ta phải nhanh chóng rời đi, cẩn thận có hung thú xuất hiện.”
“Ừm, con hung thú này thật đáng sợ, các đại tông môn xung quanh đều không làm gì được, Vân Sơn cũng đã phái người tới nhưng không giải quyết được nó, chúng ta vẫn nên tránh đi thì tốt hơn.”
Nghe nói như thế, hư ảnh Lục Châu loé lên rồi xuất hiện trước mặt ba người.
Ba người giật nảy mình, suýt tí nữa đã trượt chân lăn xuống chân núi.
Lục Châu vung tay, dùng cương khí giúp bọn hắn ổn định thân hình rồi nói: “Đừng sợ, bản toạ có việc muốn hỏi. Thành thật trả lời, bản toạ sẽ ban thưởng.”
Để tránh xuất hiện một ít phiền toái, Lục Châu tạm thời phải đổi xưng hô.
Thấy Lục Châu khí định thần nhàn, vân đạm phong khinh, ba người lập tức biết đây là tu hành giả có tu vi cực cao, bèn khom người nói: “Mời đại nhân hỏi.”
“Vừa rồi các ngươi nói nơi này có hung thú đáng sợ xuất hiện?”
“Thì ra ngài muốn hỏi việc này… Con hung thú này rất giảo hoạt, như thần long thấy đầu không thấy đuôi, thường xuyên xuất hiện tại Thiên Luân sơn mạch. Mấy ngày trước có tu hành giả bị nó ăn thịt, bộ dạng nó trông như thế nào thì không ai biết, chỉ biết là nó rất cường đại, mọi người đều bảo nhau không nên tuỳ tiện đến nơi này, đặc biệt là ban đêm.”
“Rất mạnh sao?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Người của Vân Sơn mười hai tông từng đến nhưng không làm được gì mà còn tử thương không ít, trong khi con hung thú kia lại không rụng một sợi lông nào. Chúng ta chỉ biết có thế, những thứ khác đều không rõ ràng.”
Lục Châu đạm mạc gật đầu. “Rất tốt.”
“Đại nhân, ngài nên rời khỏi nơi này trước khi trời tối, đừng tiến vào hạp cốc.” Nam tử trung niên nói.
“Bản toạ sẽ cân nhắc. Đây là phần thưởng dành cho các ngươi.”
Lục Châu tung chưởng về phía mấy toà cự thạch cách đó trăm mét. Chưởng ấn toả kim quang đánh ầm ầm vào cự thạch, cự thạch hoàn toàn bị đánh nát thành bã vụn.
Ba người ngơ ngác nhìn xem, không rõ vị đại nhân này đang làm gì.
Lục Châu nói: “Đi đi.”
Ba người vội chạy về phía đám cự thạch, cúi đầu xem xét, sau đó đứng lặng một lúc lâu mới tỉnh táo lại. Vừa quay đầu định cảm tạ vị đại nhân kia một phen thì đã chẳng thấy người đâu nữa.
Bên dưới đám cự thạch là từng chồng bạch cốt, vũ khí đan xen lớp lớp. Thiên giai trở lên thì không có, nhưng hoàng giai huyền giai hẳn là không ít.
Trong hạp cốc.
Lục Châu bay men theo dòng dung nham, nhiệt độ cao ập vào mặt nhưng nhờ có Mệnh Cách của Tranh thú nên hắn vẫn bình an vô sự bay qua.
Không bao lâu sau, Lục Châu đã đến địa phương trước đây gặp phải Dịch Nghiêu.
Lạch trời tựa như một cái khe khổng lồ, bên trong toàn bộ đều là dung nham đỏ rực thiêu đến nóng rát.
Nếu là tu hành giả bình thường thì đã không cách nào chịu đựng nổi.
Soạt !
Dung nham dâng lên, Lục Châu gọi ra cương khí hộ thể ngăn cản. Càng đi về phía trước dung nham càng dày đặc, cũng may đều không thể phá vỡ tầng cương khí hộ thể trên người Lục Châu.
Bay được một khoảng thời gian, Lục Châu rốt cuộc cũng ngừng lại, ngồi xuống một tảng đá lớn, quyết định xem xét tình hình bên phía lão bát rồi mới tiếp tục tìm kiếm nơi thích hợp để đột phá Mệnh Quan.
Hai mắt Lục Châu nở rộ lam quang.
Hoàng liên giới trông rất yên ổn, phong cảnh xinh đẹp như thế ngoại đào nguyên.
“Chư Hồng Cộng, lát nữa gặp bệ hạ nhớ đừng cứng nhắc quá.” Lục Ly căn dặn.
“Được được được, ta nghe lời ông hết.” Chư Hồng Cộng nói.
Phi liễn dừng lại bên ngoài hoàng cung, có không ít tu hành giả bay tới quỳ xuống hành lễ:
“Cung nghênh Thánh chủ, ngài rốt cuộc cũng đến rồi.”
Thánh chủ là xưng hào do Đại Khánh hoàng đế ban cho Chư Hồng Cộng, có ý nghĩa biểu tượng thay cho địa vị. Hoàng đế được xưng là Thánh thượng, vì thế xưng hô Thánh chủ có nghĩa là đôi bên ngang hàng với nhau.
“Miễn lễ.” Chư Hồng Cộng mỉm cười, chắp tay đi tới.
“Thánh chủ đại nhân, bệ hạ đang chờ ngài ở đại điện.”
“Được.”
Lục Ly giữ một người lại hỏi: “Những sứ giả kia có lai lịch như thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận