Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1323

Trong phạm vi trăm mét không có phát hiện, phạm vi ngàn mét cũng không có phát hiện.
Lục Châu tiếp tục mở rộng thần thông bao phủ cả Tuyên Chính điện và hậu cung, cuối cùng bao trùm cả hoàng cung. Thích khách sẽ núp ở đâu đây?
Lục Châu vừa suy tư vừa tìm kiếm. Đối phương đã dám đến, chắc chắn tu vi của hắn cao hơn Tần Mạch Thương nhiều, phải giữ lại đầy đủ Thái Huyền chi lực để sử dụng.
Khi khứu giác thần thông lướt qua một bức tường vây, Lục Châu bỗng ngửi thấy một mùi quen thuộc. "Tìm ra rồi."
Mùi mà hắn vừa ngửi được giống hệt mùi lưu lại trên ngọn núi tuyết.
Hư ảnh Lục Châu lóe lên, cửa Dưỡng Sinh điện mở ra rồi đóng lại, một trận gió bay lướt qua người Tư Vô Nhai rồi biến mất không thấy gì nữa.
"Sư phụ?" Tư Vô Nhai dụi dụi mắt, "Ta hoa mắt rồi sao?"
Nhưng rất nhanh hắn đã ý thức được không phải, lập tức phi hành đuổi theo sau.
Lão giả lưng còng trốn phía sau công trình kiến trúc, lợi dụng ngọc bàn để xác định vị trí của Thanh Thiền Ngọc, chính là xung quanh tiểu cô nương đang ngồi đánh đàn kia.
Lão cảm giác ba động xung quanh, sau khi chắc chắn không có người tới gần và cũng không có khí tức cường đại nào, hai mắt lão toát ra lục quang, một cỗ sát khí từ trên người lão từ từ khuếch tán ra.
"Hôm nay dù là ai tới cũng đừng hòng cứu được ngươi."
Lão vừa dứt lời, hồng cương đột nhiên xuất hiện đầy trời, ồ ạt tấn công về phía lão giả lưng còng.
Lão giả lưng còng lập tức cả kinh. “Nha đầu, ngươi đã phát hiện ra ta?”
Trực giác của Hải Loa rất tốt, sau khi những hiện tượng dị thường liên tục xuất hiện, nàng đã phát hiện ra sự tồn tại của địch nhân. Hải Loa đạp không bay lên, toàn thân xoay tròn, Cửu Huyền Cầm bộc phát ra âm công dồn dập như mưa to gió lớn.
Lão giả lưng còng mau chóng bay vọt đi, trong lòng bàn tay hiện ra quang:
"Tiểu nha đầu ngu ngốc, ngươi dám trêu chọc ta?"
Tu vi lão cực cao, thấy âm luật mãnh liệt vượt xa tu vi thập diệp, lão quyết định dùng một kích tất sát.
Hải Loa bay vút về sau. Hồng cương đầy trời cùng âm công tụ tập lại một chỗ như đao cương chém về phía lão giả, nhưng nàng phát hiện tất cả chiêu thức tấn công của mình chỉ vẻn vẹn khiến tốc độ của lão chậm đi một chút mà thôi.
Hải Loa cau mày, nàng nhận ra địch nhân rất cường đại. "Sao lại mạnh như vậy?"
Nhưng nàng làm sao biết được, cảnh giới tu vi của đối thủ hơn nàng rất rất xa, nàng có thể khiến tốc độ của lão chậm đi một chút đã là vô cùng ghê gớm.
Thân ảnh lão giả lưng còng nhanh như thiểm điện vọt tới, năm ngón tay vươn ra quặp xuống như móc câu chụp về phía nàng.
Hải Loa nâng Cửu Huyền Cầm lên, ra sức búng dây đàn. Tang tang tang.
Âm công bắn ra rất khó nghe, chói tai vô cùng, tựa như là tạp âm khiến lão giả lưng còng tâm phiền ý loạn.
Đây chính là một trong những ưu thế của âm công. Tu hành giả có nhục thân cường đại, tu vi cao thâm, nhưng chung quy vẫn không phải kẻ điếc. Người có tâm trí không tĩnh, lục căn không tịnh thì cho dù có tu vi cao cũng sẽ bị âm công quấy nhiễu.
Vấn đề tâm lý cũng là một trong những nhược điểm của con người.
Lão giả càng nghe càng phẫn nộ, quyết định dùng toàn lực ứng phó. Lão tung chưởng vỗ nát toàn bộ âm công và âm cương.
Rốt cuộc chênh lệch giữa đôi bên vẫn quá lớn.
Hải Loa rơi xuống đất, nàng đã không còn sức lực chống cự. Nàng không sợ hãi, chỉ là theo bản năng ngoảnh đầu đi.
Ngay khi thanh chưởng chuẩn bị ập xuống đánh nàng tan thành tro bụi thì Ầm một tiếng!
Lão giả lưng còng bị một đạo lam quang đánh bay, toàn thân xoay tròn như chong chóng, không ngừng bị đẩy ra sau, khi bay đến hơn trăm mét thì thân ảnh của lão bỗng nhoáng lên một cái rồi biến mất.
Hải Loa mở mắt ra, đôi mắt to chớp chớp, miệng thì thào: "Ta… ta không chết?"
Một thân ảnh đang đứng chắn ở trước mặt nàng, chỉ có bóng lưng, nhưng bóng lưng kia thẳng tắp mà kiên nghị tựa như núi thái sơn, vững chãi không ai có thể rung chuyển.
Người đó thả lỏng hai tay đặt ở phía sau, mắt nhìn về phía trước.
Hải Loa hiếu kì không thôi, lập tức đi sang bên cạnh để nhìn rõ gương mặt đối phương… Đó là một nam tử trẻ tuổi có dung mạo xuất trần.
"Đa tạ tiểu tiên sinh ra tay cứu giúp." Hải Loa rất lễ phép nói.
Lục Châu không để ý đến nàng mà tiếp tục nhìn chằm chằm vào phương hướng lão giả lưng còng vừa biến mất.
Nha đầu này, tiên sinh thì tiên sinh, vì sao còn phải thêm một chữ “tiểu” phía trước làm gì?
"Tiểu, tiểu..." Hải Loa thấy đối phương không trả lời, định đến gần hắn để nói lời cảm ơn.
Cách đó không xa trên nóc nhà có một thân ảnh bay lướt đến nói: "Tiểu sư muội, không được vô lễ."
"Nhị sư huynh?"
"Còn không mau bái kiến sư phụ?" Ngu Thượng Nhung nói.
Hải Loa không hiểu ra làm sao.
Lục Châu không có thời gian giải thích những chuyện này, mũi chân điểm nhẹ, toàn thân bay lướt lên không trung đuổi theo người kia.
Hải Loa ấp úng nói: "Nhị sư huynh, huynh đang nói đùa phải không?"
Ngu Thượng Nhung cười nói:
"Nhị sư huynh giống người thích nói đùa?"
"Thế thì không phải... Đó thật sự là sư phụ?" Hải Loa giơ ngón tay lên chỉ về bóng ảnh phía xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận