Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1811: Người thần bí

Mạnh Chương không trả lời. Nó là một trong thiên chi tứ linh, không phải ai hỏi gì nó cũng đáp nấy. Cao ngạo là tính cách ăn sâu vào trong xương tuỷ nó.
Nhưng cân nhắc tới người trước mặt có vẻ đặc thù, Mạnh Chương nói: “Hắn được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, tiền đồ về sau bất khả hạn lượng.”
Mạnh Chương không nhắc tới tên người này, càng không để lộ thân phận của hắn.
Lục Châu gật đầu nói: “Có thể được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng thì đều là nhân tài ngàn dặm mới tìm được một. Không ngờ có người đi trước lão phu một bước.”
Mạnh Chương nói tiếp: “Bản quân đối xử với tu hành giả nhân loại đều như nhau.”
“Vậy lão phu muốn tiến vào Thiên Khải Chi Trụ một lần, có được không?” Lục Châu hỏi.
Hư ảnh Mạnh Chương bay lên cao, vọt vào tầng mê vụ rồi hoá thành trường long, mở ra đôi mắt như hai vầng trăng sáng.
“Bản quân cho ngươi cơ hội này.”
Nói xong, Mạnh Chương nhắm mắt lại, thế giới rơi vào trong hắc ám.
Lục Châu khẽ gật đầu hài lòng, xoay người truyền âm với đoàn người Ma Thiên Các. Lúc này đám người mới thở phào một hơi.
Ngu Thượng Nhung và Tiểu Diên Nhi cấp tốc bay tới bên cạnh Lục Châu.
Trong mê vụ lại truyền ra một thanh âm như lôi đình: “Nếu Thiên Khải Chi Trụ bị hao tổn, bản quân sẽ giết các ngươi.”
“Đi thôi.” Lục Châu dẫn theo đồ đệ bay lên đỉnh Từ Vân lĩnh, không bao lâu sau đã đến lối vào Thiên Khải Chi Trụ.
“Sư phụ, quang mang trên thân người…” Tiểu Diên Nhi chỉ chỉ vào trường bào của Lục Châu, sùng bái nói.
“Quang mang?”
Lục Châu cúi đầu nhìn xuống, sau đó ý niệm khẽ động, thánh nhân chi quang biến mất.
“Chúc mừng sư phụ tấn thăng thánh nhân.” Tiểu Diên Nhi cười nói.
“Bây giờ không phải lúc vỗ mông ngựa. Theo sát phía sau vi sư.” Lục Châu lườm nàng.
“Nha.”
Ba người tiến vào bên trong Thiên Khải Chi Trụ. Ngu Thượng Nhung và Tiểu Diên Nhi lập tức tiến vào bình chướng, đáng tiếc cả hai đều bị đẩy lùi.
Liên tục thử nghiệm hơn mười lần, hai người vẫn bị bình chướng vô tình bắn bay.
Tiểu Diên Nhi giậm chân nói: “Vẫn không phải là ta!”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu thở dài: “Cũng không phải ta.”
Lục Châu hỏi: “Không thử lại sao?”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu đáp: “Không cần thử nữa… mỗi khi đồ nhi đến gần bình chướng đều cảm giác được nó toát ra cảm xúc kháng cự. Loại cảm giác này nồng đậm hơn các Thiên Khải Chi Trụ trước nhiều.”
Tiểu Diên Nhi cũng gật đầu phụ hoạ: “Nhị sư huynh, muội cũng cảm thấy hệt như vậy.”
“Xem ra Thôn Than thuộc về thất sư đệ.” Ngu Thượng Nhung gật đầu.
Lúc này, phía chân trời truyền đến giọng nói trầm thấp: “Trên đời này có rất nhiều người muốn được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, nhưng tuyệt đại đa số đều chỉ là lãng phí thời gian. Các ngươi cũng thế.”
Lời này nghe cứ như đang châm chọc bọn hắn. Nhưng với thân phận của tứ linh, sao lại hẹp hòi như thế?
Lục Châu ngẩng đầu nói: “Thiên Khải Chi Trụ ở Thôn Than cho đến nay đã tán đồng bao nhiêu người?”
“Không nhiều.” Mạnh Chương nói, “Bọn hắn đều trở thành cường giả trong nhân loại. Chỉ tiếc các ngươi không phải.”
“Hơn bốn trăm năm trước, hạt giống Thái Hư trưởng thành, Thôn Than cũng để lạc một viên thì phải.”
Mạnh Chương bình tĩnh đáp trả: “Bản quân không thủ hộ hạt giống, nhân loại vì hạt giống mà chém giết lẫn nhau, không liên quan đến bản quân.”
Suy cho cùng nhân loại và hung thú đều ở thế đối lập. Mạnh Chương là hung thú, đương nhiên sẽ không đứng về phe nhân loại.
Lục Châu không lưu lại nữa, quay đầu nói: “Đi thôi.”
Ba người bay ra ngoài, rời khỏi Thôn Than.
Trong mê vụ, một hư ảnh khổng lồ như trường long quấn quanh Thiên Khải Chi Trụ, vầng sáng từ trên cao chiếu xuống tứ phía, ánh sáng rọi tới đâu, hoa cỏ thụ mộc sinh trưởng tới đó.
Nhìn cây cối điên cuồng sinh trưởng, Lục Châu quay đầu nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ nói: “Mạnh Chương, chúng ta rồi sẽ gặp lại.”
Trong mê vụ chỉ có tiếng sấm ầm ầm, không có tiếng đáp lời.
Nhìn quanh bốn phía vẫn còn rất nhiều khu vực bị băng phong và chân hoả phá hủy, Lục Châu bỗng vươn tay ra.
Thần thông trị liệu.
Đẳng cấp của lam pháp thân được đề cao, Lục Châu thi triển ra thần thông có màu kim sắc, nhưng sâu bên trong lại ẩn chứa một tia u lam điện hồ rất khó phát hiện. Kim và lam tựa như đang dung hợp với nhau.
Một đoá liên hoa cực lớn xuất hiện trải dài ra vạn trượng. Quanh Thiên Khải Chi Trụ, vạn vật trở nên xanh um tươi tốt, cây cối um tùm.
Lục Châu thoả mãn nhìn kiệt tác của mình rồi mới gật đầu nói: “Đi.”
Ba người trở về tụ tập với đoàn người Ma Thiên Các, sau đó Lục Châu dẫn đầu đám người bay về phương xa.
Qua rất lâu sau…
Hai vầng trăng kia mới rời khỏi mê vụ bay vòng quanh bốn phía, quan sát hoa cỏ thụ mộc bên dưới, cuối cùng trở lại bên Thiên Khải Chi Trụ, ẩn vào trong mây mù.
Một giọng nói trầm thấp vang lên: “Chờ mong ngươi trưởng thành.”
Trong rừng rậm, cạnh bên một toà phù văn thông đạo.
Đoan Mộc Điển tóm lấy Lục Châu hỏi: “Lão Lục, hoá ra là ngươi muốn lợi dụng Mạnh Chương để tấn thăng thành thánh?”
“Trùng hợp thôi. Lão phu cũng không biết thủ hộ giả Thôn Than là Mạnh Chương.”
Đoan Mộc Điển gật đầu đồng tình: “Nói cũng đúng, trước đó ngay cả ta còn không biết Mạnh Chương trấn thủ nơi này.”
Lúc này Vu Chính Hải bỗng hỏi: “Cửu sư muội và nhị sư đệ, ai trong hai ngươi được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng?”
Ngu Thượng Nhung và Tiểu Diên Nhi đồng thời lắc đầu. Tiểu Diên Nhi nói: “Thôn Than hẳn là thuộc về thất sư huynh.”
“Không sao, mặc kệ người đó là ai, thập đại Thiên Khải Chi Trụ vẫn còn thừa lại hai cái.” Lục Châu nói với Đoan Mộc Điển,
“Tiếp tục đi.”
Đoan Mộc Điển thở dài: “Còn lại Tác Ngạc và Đại Uyên Hiến, ta đề nghị các ngươi từ bỏ đi. Không phải lần nào cũng may mắn như hôm nay đâu.”
Lục Châu nói: “Mạnh Chương là thiên chi tứ linh, không phải chó săn của Thái Hư.”
“Nhưng nó vẫn ra tay với ngươi.” Đoan Mộc Điển không muốn lại gặp phải chuyện như thế. Tin là những người khác trong Ma Thiên Các cũng không muốn nhìn thấy cảnh này.
Lục Châu lắc đầu nói: “Lão phu tự có phân tấc.”
Thấy hắn cố chấp như vậy, Đoan Mộc Điển chỉ có thể thở dài, “Thật không biết ngươi lấy tự tin ở đâu ra.”
Lục Châu không nói gì nữa, bước vào trong phù văn thông đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận