Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 96: Thật thật giả giả

Hai tên thuộc hạ của Đinh Phồn Thu chú ý thấy Lục Châu vẫn luôn dùng xưng hô “ngươi” để gọi, hoàn toàn không thấy chút cung kính nào, trong lòng bọn hắn tức giận nhưng không thể làm gì.
Đinh Phồn Thu chắp tay sau lưng đứng một bên, không hề để ý tới thái độ của Lục Châu mà vẫn chỉ chăm chú quan sát Tiểu Diên Nhi.
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu nhìn hai phía rồi nhẹ nhàng nhảy lên toà liễn trên lưng Tượng Vương.
Tiểu Diên Nhi vốn có chút không muốn.
Nhưng thấy sư phụ nhảy lên, nàng cũng không còn lo lắng nữa, cũng leo lên lưng Tượng Vương. Có sư phụ ở đây, đám người này còn dám lật trời sao?
Bên trong toà liễn có không gian rất lớn, Lục Châu và Tiểu Diên Nhi ngồi một bên quan sát núi rừng.
Ánh mắt Đinh Phồn Thu loé sáng, hắn ngồi ngay ngắn ở bên còn lại.
Ra lệnh một tiếng.
Toạ kỵ Tượng Vương cất bước đi, từng dấu chân giẫm mạnh xuống đất làm rung chuyển cả núi rừng.
Tốc độ cũng tạm được.
Lục Châu rất hài lòng, hắn gật đầu nói: “Thuần phục Tượng Vương cũng không phải là việc dễ dàng.”
Đinh Phồn Thu thản nhiên nói: “Chỉ là Tượng Vương mà thôi, không đáng nhắc tới. Ở hậu sơn Kim Đình Sơn, bản toạ còn có mười loại toạ kỵ khác.”
Tiểu Diên Nhi trợn trắng mắt.
Bịa!
Ngươi cứ bịa tiếp đi!
Đinh Phồn Thu thấy tiểu cô nương không tin, vẫn cởi mở nói chuyện: “Tiểu nha đầu, ngươi không tin?”
Tiểu Diên Nhi đáp: “Ta chỉ sùng bái một mình sư… gia gia của ta mà thôi!”
Vẻ mặt Đinh Phồn Thu nghiêm túc nhìn Tiểu Diên Nhi rồi lại nhìn sang nữ thuộc hạ đang phi hành bên ngoài liễn, khẽ lắc đầu.
Vẻ mặt Lục Châu từ đầu đến cuối đều tỏ ra rất bình tĩnh, không ngừng vuốt râu.
Tượng Vương đi được một lúc.
“Sư phụ, đằng trước có hai tên tu hành giả đã chạy thoát lúc trước.”
“Giết.” Đinh Phồn Thu thản nhiên nói.
“Vâng.”
Hai người bay ra, không bao lâu sau trong rừng truyền đến tiếng chém giết.
Được một lát, hai tên đồ đệ cùng trở về như thể chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Đinh Phồn Thu nói: “Lão cư sĩ đừng sợ hãi… bản toạ tuy làm nhiều việc ác nhưng cũng là người phân rõ phải trái.”
Lục Châu gật gật đầu nói: “Lão phu cũng là người phân rõ phải trái.”
Đinh Phồn Thu cởi mở cười một tiếng: “Không ngờ tính tình lão cư sĩ lại hợp với bản toạ.”
Lúc này Tượng Vương bỗng nhiên ngừng lại.
“Phía trước chính là Độ Thiên Giang.” Đinh Phồn Thu chỉ tay về đằng trước, tung người nhảy xuống khỏi Tượng Vương.
Từ khi Lục Châu lĩnh hội Thiên thư, hắn trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều đối với các loại khí tức. Khi Đinh Phồn Thu nhảy xuống để lộ ra khí tức không hề tầm thường.
Rõ ràng là cố ý thể hiện.
Tiểu Diên Nhi cũng cảm nhận được cỗ khí tức này, nàng co người lại ôm lấy cánh tay Lục Châu.
Lục Châu bất động thanh sắc, chậm rãi đứng dậy.
“Hai vị, mời đi.”
Lục Châu và Tiểu Diên Nhi nhẹ nhàng nhảy xuống đất.
Đinh Phồn Thu chắp tay nói: “Tiểu nha đầu, ngươi tu hành được bao nhiêu năm rồi?”
“Hơn năm năm.” Vừa nhắc tới chuyện này, Tiểu Diên Nhi lộ vẻ kiêu ngạo.
“Năm năm vào Thần Đình cảnh…”
Trên mặt hắn hiện vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, chỉ tay về phía nữ hài bên cạnh. “Thiên phú của nó cũng không tệ, nhưng so sánh với ngươi thì kém xa.”
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu nhìn ra ngoài trời.
Tiểu Diên Nhi liên tục trợn trắng mắt.
Mặt hàng giả mạo chất lượng kém này sao có tư cách so sánh với nàng chứ!
Nàng quay đầu nhìn về phía hai tên tu hành giả đứng bên cạnh, chớp mắt hỏi: “Hai ngươi đều là Thần Đình cảnh?”
Hai người bọn họ tỏ ra ngạo nghễ.
“Khá yếu.” Tiểu Diên Nhi thầm nói.
“Tiểu nha đầu, nếu không phải vì sư phụ ta, loại người không tôn trọng Ma Thiên Các như ngươi ta đã sớm xé nát từ lâu.”
“Lêu lêu lêu… ai xé ai còn chưa biết đâu nha.”
Tiểu Diên Nhi tiếp tục đấu võ mồm với mấy tên hàng giả.
Lục Châu lắc đầu, nhìn về phía Đinh Phồn Thu: “Tôn nữ của lão phu luôn luôn không có quy củ.”
“Không sao.”
Đám người tiếp tục bước về phía trước.
Rồi dừng lại ở một gò đất tương đối cao.
Băng qua con lạch trước mắt chính là Độ Thiên Giang.
Lục Châu vuốt râu nhìn ra xa, đáng tiếc cảnh còn người mất, Ngư Long thôn đã không còn tồn tại từ lâu.
Trong trí nhớ của hắn, nơi này có rất nhiều cư dân và ngư dân, không ngờ hôm nay lại biến thành một con lạch nhỏ hoang tàn vắng vẻ.
Chân tướng của Ngư Long thôn chỉ sợ là nằm trong tay đám quan binh đang trú đóng để vớt thi thể kia.
Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ.
Đinh Phồn Thu đứng chắp tay sau lưng, vô cùng phóng khoáng nói: “Nhớ năm đó bản toạ tung hoành ở Độ Thiên Giang, hỗn chiến với rất nhiều cao thủ suốt ba ngày ba đêm, pháp thân xuất hiện khiến nơi này biến thành một con lạch nhỏ.”
Lục Châu nghi ngờ nói: “Đây đều là do ngươi tạo thành?”
“Chính là bản toạ.”
Sự tình Ngư Long thôn bên bờ Độ Thiên Giang bị đồ sát, trong hồ sơ vụ án ghi lại kẻ cầm đầu chính là Cơ Thiên Đạo.
“Sư phụ, phân đà của Thanh Long Hội ở ngay trước mặt, đồ nhi đi đuổi bọn họ.”
Đinh Phồn Thu phất tay. “Đi đi.”
Tên thuộc hạ ngự không mà đi, trong chớp mắt đã biến mất.
Lục Châu vuốt râu nói: “Thanh Long Hội?”
Hắn nhớ lần trước khi đến An Dương thành đã gặp phải phân đà của Thanh Long Hội.
Không ngờ Độ Thiên Giang cũng có.
Thế lực Thanh Long Hội phân bố rộng rãi như vậy, chỗ dựa của bọn hắn là U Minh Giáo còn mạnh mẽ đến mức nào?
Đinh Phồn Thu ngạo nghễ nói:
“Chỗ dựa phía sau của Thanh Long Hội chính là U Minh Giáo… Giáo chủ U Minh Giáo Vu Chính Hải chính là đại đồ đệ tiền nhiệm của bản toạ.”
Lục Châu hài lòng gật đầu.
Tuy Thanh Long Hội đều là tôm tép, nhưng để đám người này ra tay dọn dẹp chướng ngại vẫn khoẻ hơn nhiều. Thẻ đạo cụ của hắn rất quý giá, có thể tiết kiệm được tấm nào hay tấm ấy.
“Bản toạ đã đến, Thanh Long Hội đương nhiên phải sụp đổ.” Đinh Phồn Thu tự tin nói.
Không lâu sau.
Tên đồ đệ kia bay trở về, khom người nói: “Sư phụ, không ngoài dự liệu của người, đám người Thanh Long Hội vừa nghe thấy tin tức người đến đều bị doạ chạy sạch rồi.”
“Rất tốt.”
Hắn vung tay lên, ra hiệu cho mọi người tiếp tục tiến về phía trước.
Cùng lúc đó.
Tại Ngoạ Long, tổng bộ Ám Võng.
“Khởi bẩm Giáo chủ, bên Độ Thiên Giang truyền tới tin tức, phát hiện tung tích Cơ lão tiền bối.”
Tư Vô Nhai mở hai mắt ra, chậm rãi đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Việc này U Minh Giáo đã có tin tức chính xác, không cần để ý tới nữa… Giả mạo Ma Thiên Các ắt sẽ bị nghiêm trị.”
“Là giả mạo?” Tên thuộc hạ hơi kinh ngạc.
“Nhớ phải thời thời khắc khắc chú ý tới nhất cử nhất động của Ma Thiên Các. Ngoài ra, Tông chủ Ma Sát Tông hiện đang ở đâu?” Tư Vô Nhai hỏi.
“Bẩm Giáo chủ, Nhậm Bất Bình đã đến Thanh Ngọc đàn, được Môn chủ Chính Nhất Đạo là Trương Viễn Sơn tiếp ứng trong bóng tối.”
Nghe thấy tin tức này.
Tư Vô Nhai bật cười ha ha, giọng cười hoà hoãn mà trầm thấp: “Chính đạo cấu kết với ma đạo cùng làm việc xấu… đúng là làm trò cười cho thiên hạ.”
“Khởi bẩm Giáo chủ, thuộc hạ còn có chuyện bẩm báo.”
“Nói đi.”
“Thủ lĩnh hắc kỵ Phạm Tu Văn đến Ma Thiên Các, hiện tại sống chết không rõ. Kiếm Ma tiền bối không chờ được Phạm Tu Văn, bây giờ cũng không có tung tích. Thuộc hạ… thuộc hạ không dám theo dõi Kiếm Ma tiền bối.”
“Nhị sư huynh đối xử với mọi người khiêm tốn hữu lễ, ngươi không cần phải sợ hãi như vậy.” Tư Vô Nhai chậm rãi nói.
“Thuộc hạ minh bạch.”
Ngoài miệng thì nói minh bạch nhưng trong lòng hắn vẫn run rẩy như trước.
Lời này của Giáo chủ… nghe rất không đáng tin cậy!
“Giáo chủ, gần đây Độ Thiên Giang có động tĩnh không nhỏ… thật sự không cần quan tâm sao?”
Tư Vô Nhai vốn định đưa tay ra dấu cự tuyệt, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, hắn suy tư một lát rồi trầm giọng nói: “Đã như vậy thì chú ý xem chừng người trong cung. Chướng ngại của bọn hắn thì để bọn hắn tự mình dọn dẹp.”
“Giáo chủ thật cao kiến. Thuộc hạ đi làm ngay.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận