Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 879

“Với tu vi của ngươi thì có thể làm một quan đại thần chấp chưởng thiên hạ, tại sao không làm? Hoặc là ngươi cũng có thể vân du thiên hạ, ai cản được ngươi?” Lục Châu thuận miệng hỏi.
“Lão nạp không có hứng thú làm quan. Triều đình tuy mạnh nhưng lại có cội nguồn từ các đại gia tộc, mà nhân tài trong đại gia tộc đều xuất thân từ các tông môn, bọn họ kiềm chế lẫn nhau tạo thành thế cân bằng, đây là thuật của đế vương. Huống chi trong lòng lão nạp chỉ lo lắng cho Huyết Dương Tự, sao có thể vứt bỏ nơi này để đi vân du thiên hạ.” Pháp Hoa cảm khái nói.
Lục Châu hiểu biết về hồng liên giới quá ít. Các thế lực nơi này phân tranh không hề đơn giản, thậm chí còn phức tạp hơn cả Đại Viêm.
Hai người trò chuyện chưa được bao lâu thì bên ngoài chợt truyền đến âm thanh: “Phương trượng!”
“Phương trượng!”
Người đến không phải ai khác, chính là Tuệ Giác và Tuệ Sinh, hai vị thủ toạ Tây đường và Hậu đường.
Sắc mặt Pháp Hoa khôi phục như thường: “Có việc gì?”
“Tuệ Năng sư huynh bị thương nghiêm trọng.”
“Đã biết.” Pháp Hoa tập tễnh đứng dậy. Tuệ Giác và Tuệ Sinh lập tức đi tới đỡ hắn.
Bây giờ xem ra… đúng là ba người giám thị một người. Thật ngoài dự liệu. Thú vị, thú vị.
Tuệ Giác chắp một tay trước ngực nói với Lục Châu: “Cho dù lão thí chủ từ nơi nào đến, thí chủ cũng đã đả thương phương trượng của chúng ta, chẳng hay thí chủ có thể ngủ lại một đêm, chờ vết thương của phương trượng lành lại rồi tiếp tục trò chuyện với lão thí chủ?”
Lục Châu sao có thể không nghe ra ý đồ của hắn, bèn lắc đầu nói: “Không, lão phu còn có việc.”
Nói xong Lục Châu quay đầu nhìn sang Pháp Hoa: “Niệm tình ngươi một thân tu vi, lão phu sẽ không hạ sát thủ. Chờ lão phu giải quyết xong đại sự sẽ quay lại tìm ngươi.”
Pháp Hoa chỉ biết im lặng khi nghe thấy thế.
Lục Châu vẫy tay với Tiểu Diên Nhi và Hải Loa, hai nha đầu ‘vâng’ một tiếng rồi đi theo hắn ra khỏi Đại Hùng điện.
Nhưng Lục Châu vừa bước ra ngoài đã thấy trên bầu trời có mười hai vị kim cương toạ và hơn ngàn tăng nhân lăng không lơ lửng bao vây Đại Hùng điện.
Tuệ Giác và Tuệ Sinh đỡ Pháp Hoa đi ra. Pháp Hoa uy nghiêm quát: “Lui ra. Không được ngăn cản!”
Chúng tăng lui lại. Nhưng Tuệ Giác đột nhiên nói: “Phương trượng, hắn là dị tộc kim liên… việc này…”
Lục Châu vừa đi hai bước bỗng dừng lại, xoay người nhìn về phía Tuệ Giác và Tuệ Sinh, sau đó mới đưa mắt nhìn Pháp Hoa. “Cửa phật lòng dạ từ bi không có nghĩa là thiện ác bất phân. Pháp Hoa ngươi đã từng giết người chưa?”
“A di đà phật, giới luật của Huyết Dương Tự là không được sát sinh. Trong các loại tội thì giết chóc là tội nặng nhất, trong các loại công đức thì không giết chóc chính là công đức lớn nhất.”
Nghe hắn nói vậy, Lục Châu hờ hững đáp: “Vậy lão phu thay ngươi khai sát giới.”
Đại thần thông thuật thi triển, hư ảnh loé lên. Kim liên dưới chân Lục Châu nở rộ, chín mảnh liên diệp xoay tròn, kim sắc hoả diễm nhảy nhót rực rỡ chấn nhiếp mọi người.
Hai tay Lục Châu đồng thời thi triển. Hai đạo chưởng ấn Đại Vô Uý Ấn bay ra đánh về phía Tuệ Giác và Tuệ Sinh.
Hai người lúc này mới nhận ra Lục Châu muốn giết mình, vội vàng gọi ra pháp thân hồng liên bát diệp, nâng tay lên đón đỡ. Cương khí giao thoa, cương ấn vẫn ập tới.
Ầm!
Ầm!
Hai đạo chưởng ấn cùng một lúc đánh vào người Tuệ Giác và Tuệ Sinh khiến bọn hắn phun máu bay ngược ra sau.
Kim liên cửu diệp lại thêm nghiệp lực và lực lượng phi phàm của Thiên thư, một bát diệp nho nhỏ sao có thể ngăn cản nổi?
Hai người đụng mạnh vào hai cây cột đá trước cửa điện. Trên thân hai cây cột có khắc một câu đối:
Vế trái: “Liên hoa niết bàn, một hoa một phật một thế giới.”
Vế phải: “Hiến châu Mâu Ni, ba viên ba vuốt ba bồ đề.”
Cú va chạm quá mạnh khiến chữ khắc trên cột rầm rầm rơi xuống vỡ vụn. Tuệ Giác và Tuệ Sinh chết ngay tại chỗ!
Mười hai vị kim cương toạ đôi mắt toé lửa, hơn ngàn tăng nhân sững sờ đứng như trời trồng giữa không trung, mờ mịt không biết phải làm sao. Phương trượng Pháp Hoa cũng mở to mắt, trong lòng kinh ngạc.
Các côn tăng vây kín mặt tiền Đại Hùng điện, nhưng không một ai dám động thủ. Toà kim liên cửu diệp và kim sắc hoả diễm kia đã khiến bọn hắn hoàn toàn ngây người.
“Liên hoa niết bàn, một hoa một phật một thế giới… Thơ hay.” Lục Châu chắp tay sau lưng, kim liên biến mất.
“Phương trượng!”
“Phương trượng!”
Các tăng nhân đồng thời hô lên. Chỉ cần phương trượng ra lệnh một tiếng, các tăng nhân Huyết Dương Tự sẽ đổ máu đến cùng. Tôn nghiêm của Huyết Dương Tự không thể bị xâm phạm, phương trượng là một trong những cao thủ nắm giữ Nghiệp Hoả đương thời, chỉ cần hắn chịu toàn lực ứng phó, lại thêm các tăng nhân phối hợp phụ trợ thì việc đối phó tên dị tộc cửu diệp này rất có hy vọng chiến thắng!
Hơn ngàn tên đệ tử quay đầu nhìn về phía Pháp Hoa.
Pháp Hoa nhìn thi thể của Tuệ Giác và Tuệ Sinh nằm dưới chân hai cột đá, lắc đầu nói: “Lão thí chủ… cần gì phải làm lão nạp khó xử.”
Lục Châu tuy vừa được thưởng năm ngàn điểm công đức nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên như không.
“Lão phu thay ngươi giải vây, lý ra ngươi nên tạ ơn lão phu.” Lục Châu lạnh nhạt nói.
“Bọn hắn chỉ mới bước vào bát diệp, lưu lại vẫn có thể làm việc cho lão nạp, chẳng qua chỉ là tuổi trẻ hậu bối mà thôi. Nhưng bọn hắn mà chết thì phiền phức cũng sẽ kéo tới. Chẳng thà lão thí chủ lại đánh cho lão nạp một chưởng thì hơn.” Pháp Hoa lộ vẻ khó xử.
Có thể khiến cho một vị cửu diệp nắm giữ Nghiệp Hoả kiêng kỵ đến bậc này, xem ra thủ đoạn của triều đình Đại Đường không hề nhỏ. Thiên Vũ Viện có thập diệp, e là triều đình cũng có.
Chuyến này lão phu tới hồng liên giới… đã quá lỗ mãng rồi.
“Đó là việc của ngươi.” Lục Châu đáp. “Sư đệ Pháp Không của ngươi đánh lén lão phu, món nợ này lão phu còn chưa tính sổ với ngươi đâu. Niệm tình ngươi đã thành thật trả lời câu hỏi, lão phu lưu cho ngươi một con đường sống. Nếu phát hiện ngươi giở trò gì, lão phu sẽ lấy mạng ngươi.”
Pháp Hoa câm nín.
Đám tăng nhân nhìn cảnh này mà ngây người.
Đường đường là phương trượng chủ trì Huyết Dương Tự chưởng khống Nghiệp Hoả, vậy mà lại bị vị lão nhân này răn dạy như trưởng bối dạy vãn bối, đến bọn hắn còn thấy xấu hổ thay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận