Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 389: Lãnh thổ của cả vạn quốc đều sẽ thuộc về trẫm

Hắn vốn không cần giải thích với bọn họ, nhưng Ma Thiên Các ngày nay không giống khi xưa. Trong số những người ở đây có vài người xuất thân từ các môn phái khác.
Không đợi Lục Châu giải thích, Phan Trọng đã nói: “Danh sách của Các chủ và nhị tiên sinh đều là những kẻ đáng chết. Ngày đó khi bọn hắn vây công Ma Thiên Các nào có ngờ tới ngày hôm nay!”
Những người khác cũng lần lượt gật đầu.
“Hoa Nguyệt Hành.” Lục Châu nhìn về phía Hoa Nguyệt Hành.
Nàng vội vàng khom người đáp: “Các chủ.”
“Đan Vân Tranh là nhị trưởng lão La Tông… ngươi có ý kiến gì về việc bản toạ muốn giết ả?” Lục Châu hỏi.
Vừa rồi hắn có chú ý thấy khi Tiểu Diên Nhi đọc cái tên này lên, sắc mặt Hoa Nguyệt Hành mới trở nên trắng bệch.
Hoa Nguyệt Hành đáp: “Nhị tiên sinh muốn giết Đan Vân Tranh, thuộc hạ không có ý kiến. Chỉ là có hơi cảm khái mà thôi.”
“Hửm?”
“Đan Vân Tranh đã từng là gia sư… Nhưng khi thuộc hạ rời khỏi La Tông đã đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với nàng ấy…” Hoa Nguyệt Hành nói.
Đám người nghe vậy đều gật gù, chẳng trách Hoa Nguyệt Hành lại phản ứng như thế. Dù sao đó cũng từng là sư phụ mình, cho dù có lãnh huyết cỡ nào cũng không đến mức xem như không quen.
Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Đan Vân Tranh?”
Hoa Nguyệt Hành khom người gật đầu: “Đúng vậy.”
Lục Châu nhìn về phía Ngu Thượng Nhung. Dù sao đây cũng là cái tên do Ngu Thượng Nhung bổ sung vào.
Ngu Thượng Nhung rốt cuộc cũng lên tiếng: “Nếu là như vậy, người cuối cùng ta ra tay sẽ là ả… Trước lúc đó, nếu ả chịu tỉnh ngộ thì ta sẽ không giết.”
Những lời này của Ngu Thượng Nhung là nói với Hoa Nguyệt Hành.
Hoa Nguyệt Hành vội nói: “Đa tạ Các chủ, đa tạ nhị tiên sinh.”
Suy cho cùng người đó cũng từng là sư phụ, nàng làm đến mức này đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Lục Châu đương nhiên không có ý kiến gì. Kỳ thực hắn chẳng có ấn tượng gì với cái tên này cả.
Lúc trước có rất nhiều cao thủ thập đại danh môn đến vây công Kim Đình Sơn. Ngoại trừ thập đại cao thủ ra thì những người còn lại hắn chỉ nhớ được vài cái tên.
Đến địa vị của hắn thì không phải con chó con mèo nào cũng có thể lọt vào mắt.
Thấy đã giải quyết xong, Ngu Thượng Nhung cất kỹ danh sách vào ngực rồi nói: “Xin sư phụ phân phó nhiệm vụ thứ hai.”
Lục Châu lại vung tay lên, tấm giấy trắng thứ hai trên bàn bay tới.
Ngu Thượng Nhung đưa tay đón lấy, đọc lướt qua… bên trên đều là những chữ viết và ký hiệu xiêu xiêu vẹo vẹo. Hắn đọc chẳng hiểu gì cả.
Tiểu Diên Nhi lại tò mò chạy tới, kiễng mũi chân nhảy lên vài lần mới thấy được nội dung ghi trên giấy, nhưng nàng cũng chẳng hiểu gì.
Lục Châu nói: “Nhiệm vụ thứ hai chính là, ngươi phải đi một chuyến đến Tiểu Hàm Sơn, tìm kiếm thư tịch có ký hiệu giống như vậy.”
Ngu Thượng Nhung nghi hoặc nhìn tờ giấy. Tiểu Hàm Sơn chính là quê hương của hắn.
Hắn không hiểu đám ký hiệu này có ý nghĩa gì, nhưng sư phụ để hắn về Tiểu Hàm Sơn cũng là nghĩ cho hắn.
Nghĩ lại đúng là đã rất lâu rồi hắn chưa về thăm quê hương.
Thiết luật thứ hai của Ma Thiên Các chính là vào Ma Thiên Các phải cắt đứt hoàn toàn với quá khứ… Nay được sư phụ khai ân, sao hắn có thể không lĩnh tình?
Ngu Thượng Nhung cúi người nói: “Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh… Chỉ là việc tìm kiếm cao thủ thập đại danh môn cũng không dễ, nhiệm vụ này hẳn sẽ mất kha khá thời gian.”
“Ngươi cứ liệu mà làm.” Lục Châu nói.
Không chỉ phải tìm ra bọn họ, còn phải giết chết. Có một số tu hành giả cực kỳ sợ chết, bọn họ thường trốn trong bình chướng và trận pháp, rất khó giết được.
Thế nên, tuy tu vi Ngu Thượng Nhung cực cao nhưng muốn hoàn thành nhiệm vụ cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.
“Đồ nhi lĩnh mệnh!” Ngu Thượng Nhung nói.
Lục Châu đột nhiên tiến lại gần Ngu Thượng Nhung, nói nhỏ vào tai hắn: “Nếu gặp phải kẻ mạnh thì cứ tránh đi, giao lại cho vi sư xử lý.”
Đại Thiên thế giới không thiếu chuyện lạ, tuy ngươi là bát diệp nhưng không có nghĩa là ngươi có thể ngạo thị thiên hạ.
Ngu Thượng Nhung sững sờ một lát rồi nhanh chóng gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi đại điện Ma Thiên Các.
Mọi người nhìn theo bóng dáng hắn rời đi mà sinh lòng cảm khái.
Nhị tiên sinh vừa về Ma Thiên Các đã tiếp nhận nhiệm vụ quan trọng như vậy, thử hỏi có bao nhiêu người làm được như hắn.
Mà Các chủ lại cho hắn đầy đủ tự do mà hắn muốn…
Cao thủ như vậy, đã định sẵn một đời cô độc.
Ngu Thượng Nhung cũng rất thích nhiệm vụ thế này… độc lai độc vãng, dùng kiếm chống lại các loại cao thủ trong thiên hạ.
Nhiệm vụ này chẳng khác gì đưa hắn quay lại cuộc sống thuở ban đầu.
Hai ngày sau, Ngu Thượng Nhung rời khỏi Ma Thiên Các.
Không có ai thích hợp hơn Ngu Thượng Nhung để chấp hành nhiệm vụ này. Lục Châu cũng từng nghĩ tới việc bảo Ngu Thượng Nhung bắt lão thất trở về, nhưng Tư Vô Nhai hẳn đang ở cạnh Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung ngang tài ngang sức, muốn bắt hắn về đúng là rất khó khăn. Huống chi phân đà U Minh Giáo rất nhiều, lại phân bổ khắp thiên hạ, muốn tìm được Vu Chính Hải cũng phải tốn rất nhiều thời gian.
Cùng lúc đó.
Tin tức Giang Ái Kiếm đã chết truyền ra trong tu hành giới. Hoàng thất Đại Viêm cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Trên triều đình.
Văn võ bá quan vì việc này mà tranh cãi rất nhiều, nhưng Vĩnh Thanh hoàng đế đã nhiều ngày không vào triều nên đều phải gác lại.
Bảy ngày sau, Ích Châu đại loạn.
Triều đình và hoàng thất đành phải đặt mọi lực chú ý vào Ích Châu, thế là chuyện của nhị hoàng tử Lưu Hoán chẳng còn ai nói đến.
Trường Thanh cung, trong thư phòng.
Một tên thái giám run rẩy đi vào, quỳ xuống đất nói: “Bệ hạ, tiền tuyến cấp báo, Ích Châu đại loạn.”
Nam nhân đứng bên cạnh bàn, dưới cằm có chòm râu dài, hai mắc thâm thuý có thần, gương mặt trông như một lão nhân đã sáu mươi tuổi chính là đương kim hoàng đế Lưu Thương.
Lưu Thương không ngừng chấm mực vung bút, dường như chẳng quan tâm đến việc Ích Châu đại loạn mà chỉ tập trung tinh thần vẽ tranh viết chữ.
Không biết qua bao lâu…
Lưu Thương mới buông bút xuống. “Gửi phi thư cho Ngụy Trác Ngôn, lập tức trấn áp.”
Tên thái giám giật mình, vốn định hỏi bệ hạ chuyện quan trọng như vậy có nên lâm triều để thảo luận chính sự, nhưng thấy sắc mặt bệ hạ thong dong chẳng màng để ý bèn nhịn xuống, đáp: “Tuân chỉ.”
“Bên chỗ Thái hậu thế nào rồi?” Lưu Thương chắp tay sau lưng hỏi.
“Thái hậu đến Ma Thiên Các, bênh đã được chữa khỏi. Nhưng mà Khương hộ vệ hộ tống Thái hậu đã chết. Giang Ái Kiếm, kẻ đã ám sát nhị hoàng tử điện hạ cũng đã đền tội.”
Lưu Thương khẽ gật đầu nói:
“Truyền ý chỉ của trẫm, cấm túc Thái tử ba tháng. Ngoài ra vị trí của Hàn Ngọc Nguyên phải mau chóng tìm người thay thế, lệnh cho văn võ bá quan gửi danh sách đến cho trẫm.”
“Tuân chỉ.”
Tên thái giám cung kính rời khỏi thư phòng. Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.
Lưu Thương nâng tay phải lên, bàn tay từ từ nắm lại để lộ từng đạo gân xanh, khẽ thầm thì:
“Đợi đến khi trẫm đột phá cửu diệp thì đâu chỉ Cửu Châu, mà lãnh thổ của cả vạn quốc đều sẽ thuộc về trẫm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận