Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1686

Tư Vô Nhai đột nhiên cảm thấy tâm phiền ý loạn. Hắn vội lắc đầu, buộc mình phải thanh tỉnh trở lại.
Lúc này, Giang Ái Kiếm cũng chạy đến, há hốc mồm nhìn pho tượng khổng lồ này. “Đây là thứ gì thế?”
Phản ứng của Giang Ái Kiếm khiến Hoàng Thời Tiết và Lý Cẩm Y chú ý, hai người cũng bay tới nhìn xem, trong mắt tràn đầy vẻ tán thưởng.
Sau đó ba cái đầu đồng loạt quay sang nhìn Tư Vô Nhai, chờ đợi hắn giải thích.
Tư Vô Nhai lắc đầu nói: “Ta nói ta không biết, các ngươi tin không?”
“Tin.” Ba người đồng thanh đáp.
Hắn đánh giá bản thân quá cao.
Tư Vô Nhai thở dài: “Trọng Minh Sơn kỳ thật cũng là nơi Trọng Minh Điểu cư ngụ.”
Tư Vô Nhai còn nhớ rõ ràng lúc ở Bạch Tháp, không một ai biết khi Trọng Minh Điểu nhìn thoáng qua Tư Vô Nhai, trong mắt loé lên quang hoa. Từ đạo quang hoa đó Tư Vô Nhai nhìn thấy một bức hoạ, đó là bức hoạ của một hòn đảo cô độc trôi nổi trên Vô Tận Hải.
Sau khi trở lại Thiên Vũ Viện, hắn ngày đêm tìm kiếm các loại điển tịch, thậm chí sai người đến vương thất hắc liên bạch liên mượn các loại thư tịch cổ để tìm kiếm manh mối.
“Trọng Minh Điểu? Tượng đá này là Trọng Minh Điểu sao?” Giang Ái Kiếm hỏi.
Tư Vô Nhai lắc đầu: “Không phải.”
“Lúc thì bảo đây là nơi ở của Trọng Minh Điểu, lúc thì nói hung thú này không phải Trọng Minh Điểu… À không, trông hắn giống người hơn… là người chim!” Giang Ái Kiếm gật gù nói.
Giang Ái Kiếm dùng cùi chỏ chọt Tư Vô Nhai: “Ngươi có cảm thấy người này giang cánh ra trông rất giống ngươi không?”
“Ta?” Tư Vô Nhai nhíu mày.
“Giống lúc ngươi sử dụng Khổng Tước Linh đó.” Giang Ái Kiếm nói.
Hoàng Thời Tiết quát lớn: “Nói năng hồ đồ.”
“Không sao mà, quan hệ giữa ta với thất tiên sinh tốt cực kỳ.” Giang Ái Kiếm khoác vai Tư Vô Nhai nói.
Tư Vô Nhai hất tay hắn ra: “Đúng là có hơi giống…”
“Nhưng mà vì sao nhân loại lại có cánh nhỉ?” Giang Ái Kiếm gãi đầu hỏi.
Tư Vô Nhai chậm rãi giải thích:
“Thời kỳ thượng cổ, nhân loại và hung thú không có phân chia rõ ràng như bây giờ. Trong Thái Hư có Anh Chiêu mặt người thân ngựa, có nhân ngư hình người đuôi cá, cũng có các loại dị tộc như Quán Hung. Sau khi đại địa tách ra, nhân loại chia năm xẻ bảy rời khỏi bí ẩn chi địa, đại địa trôi đi tạo thành cửu liên. Mảnh đất đầu tiên xuất thế chính là tịnh đế thanh liên, mảnh đất thứ hai là mặc thanh liên, tiếp theo đó là hắc liên, bạch liên, hồng liên, tử liên, thứ bảy là kim liên, cuối cùng là hoàng liên.”
“Không phải các đại địa xuất hiện cùng lúc sao?” Giang Ái Kiếm rất bất ngờ.
Tư Vô Nhai lắc đầu: “Ta cũng chỉ phỏng đoán thế thôi. Đó là lý do vì sao ta đến nơi này.”
“Trọng Minh Sơn đã ở đây hơn vạn năm, nơi này thì có liên quan gì đến bí ẩn chi địa và Thái Hư?”
“Nếu như… Trọng Minh Sơn là một bộ phận của Thái Hư thì sao?” Tư Vô Nhai nói.
Ba người Giang Ái Kiếm, Hoàng Thời Tiết và Lương Châu Thành đều sửng sốt. Bọn hắn không có bao nhiêu kiến thức về thứ này, nếu cửu liên sau này mới hình thành, vậy Trọng Minh Sơn rất có khả năng bị phân tách từ một lục địa nào đó.
Giang Ái Kiếm thu hồi tâm lý đùa bỡn, nghiêm túc hỏi: “Ngươi có chứng cứ không?”
“Không có, đều là đoán mò.”
Ba người hết biết nói gì.
Giang Ái Kiếm bay tới bay lui nhìn trái nhìn phải, ngoại trừ tài vật nằm rải rác khắp nơi thì không có gì dị thường.
“Lui ra đi.” Tư Vô Nhai nói.
Ba người lui về sau một chút. Giang Ái Kiếm hỏi: “Ngươi sẽ không cho rằng đây là lối vào Thái Hư đó chứ?”
Tư Vô Nhai nhìn hắn một cái: “Ta đúng là đang hoài nghi điều này.”
Nói xong hắn đánh ra một chưởng, chưởng ấn đập vào tượng đá nhưng không khiến nó suy suyển chút nào.
“Thật rắn chắc.”
Giang Ái Kiếm lấy Long Ngâm Kiếm ra bổ tới. Phanh!
Tia lửa văng khắp nơi nhưng một vết trầy cũng không có.
“Trời đất, rắn chắc như vậy sao? Còn hơn cả bảo kiếm hoang cấp của ta?”
Hắn không tin tà, lại vọt tới chém thêm một kiếm.
“Thôi đi.” Hoàng Thời Tiết chặn lại, “Nếu bức tượng này yếu ớt như vậy thì đã không tồn tại ở đây suốt vạn năm.”
“Sư phụ nói có lý.” Giang Ái Kiếm thu hồi Long Ngâm Kiếm. “Nếu đây không phải Trọng Minh Điểu thì là gì?”
Tư Vô Nhai nói: “Ta đã tận mắt nhìn thấy Trọng Minh Điểu, toàn thân nó đỏ rực, thể tích không lớn. Theo ta đoán thì tượng đá này hẳn là Chu Tước chi vương.”
“Chu Tước?” Hoàng Thời Tiết kinh ngạc nói, “Nhưng theo ta biết thì Chu Tước không phải là nhân loại.”
“Hoá thành hình người.” Tư Vô Nhai nói, “Văn tự bên ngoài cửa đá nói tới Hoả thần Chu Tước.”
Vù.
Một cơn gió lạnh thổi vào, đám người rùng mình một cái.
Hoàng Thời Tiết kinh nghiệm phong phú, lập tức biến sắc nói: “Có người!”
Bốn người đồng loạt nhìn về phía cửa.
Trong lối vào địa cung xuất hiện một nam tử gầy yếu mặc hắc bào, đi bên cạnh hắn chính là Trọng Minh Điểu.
“Trọng Minh Điểu?” Tư Vô Nhai nhíu mày nói.
Trọng Minh Điểu tiến vào, nhìn trái nhìn phải một chút rồi nói với nam tử gầy yếu bên cạnh: “Đến rồi.”
Trực giác nói cho Tư Vô Nhai biết mọi chuyện không ổn rồi. Hắn đề phòng nhìn Trọng Minh Điểu: “Ngươi cố ý dẫn dụ ta tới đây?”
Nam tử gầy yếu nói: “Ngươi thật thông minh.”
“Có mục đích gì?”
“Đây là Trọng Minh Sơn, là cố hương của Trọng Minh Điểu. Ngươi nên minh bạch vì sao mới phải.” Nam tử gầy yếu chắp tay nói, “Ta đến từ Thái Hư, là ngự thú sư Dương Liên Sinh.”
Tư Vô Nhai không nói chuyện.
Dương Liên Sinh nói: “Ngươi còn trẻ, hẳn là có rất nhiều chuyện không biết, để ta giải đáp cho ngươi.”
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Bức tượng đá sau lưng ngươi chính là Hoả thần Chu Tước, Lăng Quang.”
Bốn người giật mình quay đầu nhìn về phía bức tượng Hoả thần.
“100.000 năm trước, đại địa chia tách, thiên địa rung chuyển, Lăng Quang rời khỏi Thái Hư bay về phía đông, đến Trọng Minh Sơn.”
“Chờ một chút.” Tư Vô Nhai ngắt lời hắn, “Khi đại địa mới phân tách, Trọng Minh Sơn còn chưa xuất hiện, làm sao hắn đến đó được?”
Dương Liên Sinh lắc đầu: “Trọng Minh Sơn tồn tại từ trước khi cửu liên xuất hiện.”
Tư Vô Nhai không khỏi kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận