Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1709: Lão phu không có đối thủ

Trần Phu liếc mắt nhìn Lục Châu, cười ha ha nói: “Ngươi chỉ là đại chân nhân, lý giải chưa đủ sâu.”
“Chưa chắc.” Lục Châu đáp.
“Ồ?”
“Tu vi và tầm nhìn là hai việc khác nhau.”
Trần Phu trêu ghẹo hỏi: “Vậy ngươi có biết thiên địa rộng lớn bao nhiêu không?”
“Thiên có chín vị, địa có chín vực. Vũ là vô cực, trụ là vô biên.”
Yến Mục và Hoa Dận nghi hoặc nhìn Lục Châu.
Trần Phu lại hỏi: “Vô biên vô cực?”
Lục Châu trầm mặc không nói. Ít nhất trong nhận biết của Lục Châu, với bản sự của tu hành giả nơi này, bọn hắn không cách nào xông ra vũ trụ được.
Trần Phu gật đầu nói: “Kiến giải rất độc đáo. Nếu nói như vậy, ngay cả Thái Hư e rằng cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Có lẽ thế gian này không có người chơi cờ.”
Trần Phu giật mình, xoay người lại nhìn Lục Châu, rốt cuộc nói thẳng: “Nói đi, ngươi tìm ta có việc gì?”
“Nghe nói Trần đại thánh nhân có thuật phục sinh?”
Nghe được câu này, biểu tình bình thản trên mặt Trần Phu biến thành cổ quái.
Hắn không trả lời Lục Châu mà quay đầu nhìn Hoa Dận nói: “Tiễn khách.”
“Vâng.”
Hoa Dận tiến lên một bước, đưa tay ra hiệu: “Hai vị, mời.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Lão phu bôn ba mấy ngày, phí hết tâm tư đến tìm ngươi. Ngươi đúng là quá kiêu ngạo.”
Yến Mục, Hoa Dận: “...”
Không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
Trên đời này chưa có ai dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với đại thánh nhân. Cho dù là sáu vị chân nhân của Đại Hàn đến cũng phải cung kính vô cùng.
Trần Phu không thể hiện cảm xúc, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Lục Châu tiếp tục nói: “Thế nhân kính ngươi bởi vì thân phận đại thánh nhân. Nếu một ngày kia ngươi không còn là thánh nhân, thiên hạ sẽ đối xử với ngươi như thế nào?”
Kiêu ngạo như vậy, sẽ có lúc lạc xuống đồng bằng bị chó khinh. Tu hành giả dưới chân Thu Thuỷ Sơn rất đông, có người đã đến rất nhiều lần, ngoài mặt tỏ vẻ kính sợ nhưng trong lòng không biết đã oán giận đến mức nào.
Nhân tính xưa nay đều xấu xí như vậy.
Trần Phu nói: “Dưới trướng ta có thập đại đệ tử.”
Lục Châu bật cười ha hả… Nói tới đệ tử, không ai có tư cách lên tiếng hơn Lục Châu.
“Dưới trướng lão phu cũng có thập đại đệ tử, người nào người nấy tài năng xuất chúng, danh chấn một phương. Nhưng kết quả thế nào? Bọn hắn đều phản bội.” Lục Châu nói.
Nào ngờ Hoa Dận vừa nghe được lời này, biểu tình trên mặt lập tức mất tự nhiên, quỳ một gối xuống nói: “Đồ nhi trung thành với sư phụ, có nhật nguyệt chứng giám.”
Lục Châu quay đầu nhìn Hoa Dận nói: “Giấu đầu lòi đuôi.”
Trần Phu cũng cười theo, nụ cười cởi mở mà ôn hoà. “Ngươi có từng nghĩ tới, vấn đề nằm ở bản thân mình?”
“Vậy thì sao? Ngươi có thể đảm bảo bọn hắn sau này sẽ không phản bội mình không?” Lục Châu nhìn Trần Phu bằng ánh mắt sáng rực.
Đoạn đối thoại này khiến Hoa Dận khẩn trương không thôi.
Trái tim Yến Mục nảy lên không ngừng, dưới mông như có bàn chông, cổ họng nghẹn lại.
Trần Phu nhíu mày nói: “Ngươi không sợ ta?”
Lục Châu nhìn về phía thác nước, ngữ khí đạm mạc mà tự tin: “Trong cửu liên, lão phu không có đối thủ.”
Yến Mục cùng Hoa Dận đều câm nín.
Khoa trương đến thế là cùng…
Cho dù là đại thánh nhân Trần Phu, nghe được lời này cũng phải bật cười ha hả: “Bao nhiêu năm rồi, người người nhìn thấy ta đều khẩn trương sợ hãi. Thời gian dài khiến ta cảm thấy bọn hắn đều mang mặt nạ, không dám nói ra lời thật lòng, không dám ngỗ nghịch phạm thượng.”
Hoa Dận đổ mồ hôi lạnh.
Trần Phu tiếp tục nói: “Ngươi là đại chân nhân, luận bàn một chút được không? Nếu tâm tình không tệ, ta sẽ nói cho ngươi biết phương pháp phục sinh, thấy thế nào?”
Lục Châu nhìn Trần Phu, không biết trong lòng đối phương đang có mưu đồ gì.
Trần Phu nói: “Đừng lo lắng, ta chỉ là cảm thấy trong cuộc sống nhàm chán dài dằng dặc của mình đột nhiên xuất hiện một người thú vị, việc này khiến ta rất vui vẻ.”
Lục Châu gật đầu: “Được.”
Trần Phu biến mất tại chỗ, sau một giây xuất hiện phía trên thác nước.
Hoa Dận và Yến Mục tròn mắt nhìn hai người.
Đại chân nhân khiêu chiến đại thánh nhân? Là không biết lượng sức mình, hay là vô tri nên không sợ?
Ngay khi Yến Mục đang tâm phiền ý loạn, Lục Châu đạp không nhảy lên, lập tức xuất hiện phía trên thác nước, đứng đối diện Trần Phu.
“Mời.”
Trần Phu chậm rãi nâng tay, thác nước cao ngàn trượng bỗng ngưng kết, giọt nước bắn ra hoá thành một đạo thuỷ kiếm phá không bay về phía Lục Châu.
Cảm nhận được lực lượng cường đại hơn xa mình, Lục Châu sử dụng lực lượng Thiên Tướng phủ khắp toàn thân, lúc này mới có thể nhìn rõ ràng thanh thuỷ kiếm.
Lực lượng của đại thánh nhân phản phác quy chân, nhìn như bình thường nhưng toàn bộ đều sử dụng đạo lực lượng.
Lục Châu nghiêng người né tránh thuỷ kiếm. Nó vạch qua trước mặt Lục Châu rồi lượn một vòng, lại bay trở về.
“Kim liên?” Trần Phu nói.
Trong chớp mắt, Trần Phu đã xuất hiện trước mặt Lục Châu, bàn tay không biết từ bao giờ đã nhấn vào ngực hắn.
Lục Châu nhướng mày, cảm nhận được một cỗ lực lượng muốn thôn phệ chính mình, kéo vào hắc động.
Miễn Dịch Sát Thương.
Ông !
Một toà Phật Tổ kim thân vàng rực xuất hiện bao bọc lấy Lục Châu, ngăn trở toàn bộ lực lượng thôn phệ.
Bang!
Một tiếng chấn động cả ngọn núi vang lên, Trần Phu nghi hoặc “A” một tiếng nhìn Lục Châu.
Sắc mặt Lục Châu bình tĩnh nói: “Hay cho năng lực của đại thánh nhân, lại có thể dời non lấp biển.”
Thác nước vẫn còn ngưng kết. Từ trước đến nay Trần Phu luận bàn với người khác đều dùng một chiêu để kết thúc.
Trừ người đến từ Thái Hư có thể khiến hắn coi trọng, Trần Phu vốn không để bất cứ người nào trong cửu liên vào mắt. Hắn cho rằng không ai có thể kháng trụ được một chiêu của mình, hôm nay liên tiếp đánh ra ba chiêu cũng bởi vì hắn cảm nhận được sự tự tin của Lục Châu.
Sự thật đã chứng minh, trực giác của hắn là đúng.
Cùng một lúc, Trần Phu đã thi triển ba chiêu. Chiêu thứ nhất thuỷ kiếm, đã thất bại; chiêu thứ hai chưởng ấn; đã vô hiệu; chiêu thứ ba là chiêu hắn đã chuẩn bị từ đầu là thác nước ngàn trượng.
Toàn bộ nước trên ngọn thác Thu Thuỷ bị Trần Phu khống chế bay vào không trung, phá vỡ tầng bình chướng, hoá thành thuỷ kiếm cương tầng tầng đâm xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận