Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1216

“Vũ khí của bọn hắn bị người ta nhặt rồi?” Lục Châu hỏi.
“Bình thường vật phẩm từ hồng cấp trở lên đều sẽ được tu hành giả bảo hộ rất kỹ. Khi chiến bại, bọn hắn sẽ tìm cách giấu chúng vào một xó xỉnh nào đó, chờ người phe mình đến nhặt về.” Tiêu Vân Hoà nói.
Thật là sơ ý!
Rõ ràng kinh nghiệm chiến đấu của Lục Châu vẫn là nhược điểm lớn.
“Thời gian không còn sớm nữa, ta nên đi rồi. Lục huynh, hẹn ngày sau gặp lại.” Tiêu Vân Hoà nói.
“Lão phu cho ngươi một lời khuyên. Mọi việc… nên lượng sức mà làm.”
Tiêu Vân Hoà gật đầu.
Đúng lúc này, bên ngoài Dưỡng Sinh điện, Vu Triều và mấy tên thị vệ đã trở về.
Nhìn Vu Triều có chút vết thương nhẹ trên người, trong lòng Lục Châu sinh nghi. Có thể khiến Thiên Giới Bà Sa bị thương, xem ra sự tình không nhỏ.
Vu Triều quỳ một gối xuống bẩm báo: “Thuộc hạ đã hoàn thành nhiệm vụ của bệ hạ, trục xuất toàn bộ người của Hắc Diệu liên minh ra ngoài.”
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Hắc Diệu liên minh?”
“Người của Hắc Diệu liên minh xuất hiện ở Sơn Bắc đạo, khi thuộc hạ chạy đến, bọn hắn đang ra tay với tu hành giả bản xứ. Cũng may chỉ có một tên Thiên Giới Bà Sa, đám còn lại đều là tu hành giả Nguyên Thần cảnh.”
Tiêu Vân Hoà thở dài nói: “Xem ra Hắc Diệu liên minh có dã tâm không nhỏ. Lần này Diệp Lưu Vân xảy ra chuyện, e là bọn hắn đã ghi hận trong lòng, muốn trút giận lên người vô tội.”
“Hắc Diệu liên minh không sợ bị người trong thiên hạ vây công sao?” Lục Châu hỏi.
“Có một số người tính cách âm u, không thể ước đoán theo lẽ thường.” Tiêu Vân Hoà nói, “Từ 1.500 năm trước, Hắc Diệu liên minh đã là như vậy. Một tên cao thủ Hắc Diệu liên minh thuộc nhóm cao tầng tử vong trong lúc thi hành nhiệm vụ, Hắc Diệu liên minh lập tức phái người đến đó đồ sát hơn vạn người để lập uy. Khi đó rất nhiều tu hành giả hắc liên giới lên án Hắc Diệu liên minh, chỉ tiếc thời điểm đó các phe mâu thuẫn quá sâu, chỉ biết mắng bằng miệng, không ai chịu ra tay trừng trị bọn hắn.”
Việc này khiến Lục Châu nhớ tới chính sách bình định trong thế chiến thứ hai. Càng nhân nhượng, đám phát xít sẽ càng phách lối.
“Chuyện của Hắc Diệu liên minh, lão phu sẽ tự xử lý.” Lục Châu nói.
Tiêu Vân Hoà và Vu Triều chắp tay với Lục Châu rồi rời khỏi Dưỡng Sinh điện.
Lúc này Tư Vô Nhai mới lên tiếng: “Sư phụ, vị Tiêu Vân Hoà này là một nhân tài, vì sao người không thu hắn làm bộ hạ?”
Lục Châu lắc đầu nói: “Tiêu Vân Hoà có quá nhiều trách nhiệm, thù hận trong lòng lại rất lớn, tạm thời không thích hợp ở lại Ma Thiên Các. Hơn nữa người này làm việc thông minh ổn trọng, sẽ không đối lập với lão phu, người đã chữa trị hai Mệnh Cách cho hắn.”
“Nhưng mà với tu vi hiện tại của hắn, vẫn không thể nào là đối thủ của Tháp chủ Hắc Tháp.” Tư Vô Nhai cảm thấy nếu hắn là Tiêu Vân Hoà thì đã quyết định lưu lại.
“Hắn sẽ không đi tìm Hạ Tranh Vanh. Trong tay hắn có một vũ khí sáu cạnh, khí tức không dưới hồng cấp nhưng hình thái lại là hoang cấp. Trong mấy viên Hoả Linh Thạch kia có sáu viên là của hắn.”
Tư Vô Nhai lúng túng nói, “Chẳng trách khi đồ nhi cất Hoả Linh Thạch, sắc mặt hắn lại có vẻ dị thường. Xem ra hắn đang tìm cách chữa trị vũ khí.”
Chỉ cần phân tích một chút đã rõ ràng, được chữa trị hai Mệnh Cách, Tiêu Vân Hoà đương nhiên sẽ quyết tâm ôm chặt bắp đùi Lục Châu.
Tư Vô Nhai rời đi, Lục Châu lại tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư, khôi phục Thái Huyền chi lực.
Kim liên giới, trên Kim Đình Sơn.
Chiêu Nguyệt đưa một viên Mệnh Cách Chi Tâm cho Diệp Thiên Tâm. “Lục sư muội, hiện tại ta không có liên toạ, viên Mệnh Cách Chi Tâm này giao cho muội là thích hợp nhất.”
“Đây là đồ của tỷ, ta không thể lấy.”
“Cầm đi, hiện tại kim liên giới phải dựa vào muội bảo vệ, tu vi của muội bắt buộc phải tăng lên.”
“…Thôi được, đa tạ ngũ sư tỷ.”
Diệp Thiên Tâm cất Mệnh Cách Chi Tâm rồi nhảy lên lưng Thừa Hoàng. “Hình như Lương Châu lại có động tĩnh, ta và Thừa Hoàng qua đó xem sao.”
“Ừ, đi đường cẩn thận.”
Diệp Thiên Tâm cưỡi trên lưng Thừa Hoàng bay về phía tây.
Thừa Hoàng có tốc độ kinh người, mỗi lần nhảy vọt lên đều xuyên qua biển mây, tiếng gió thổi ù ù bên tai.
Khoảng nửa canh giờ sau.
Thừa Hoàng dừng lại bên hồ, phát ra âm thanh trầm thấp.
U !
“Sao thế?” Diệp Thiên Tâm vuốt lưng nó hỏi.
Thừa Hoàng lắc đầu.
“Có người à?”
Thừa Hoàng gật đầu.
“Có nguy hiểm?”
Thừa Hoàng lại gật đầu cái nữa.
Diệp Thiên Tâm nghĩ ngợi rồi hỏi: “Ngươi sợ hãi?”
Thừa Hoàng lộ vẻ do dự, đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Diệp Thiên Tâm nhẹ nhàng nhảy xuống đứng bên mặt hồ, bạch y trắng như tuyết, mái tóc như sương.
Nàng cẩn thận nhìn khắp bốn phía, một khi thấy được nguy hiểm sẽ lập tức cùng Thừa Hoàng rời khỏi nơi này.
“Ngươi tên gì?”
Một giọng nói êm ái thanh thuý từ bên kia bờ truyền tới.
Diệp Thiên Tâm lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn sang.
U !
Thừa Hoàng lập tức lùi về sau, trên mặt hiện rõ địch ý.
Diệp Thiên Tâm tin tưởng Thừa Hoàng vô điều kiện, lập tức nhảy lên lưng nó rồi nhìn về phía bờ đối diện.
Nơi đó có một nữ tử khí chất xuất trần đang đứng, dáng người uyển chuyển, ngũ quan rung động lòng người, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt như gió xuân.
Mái tóc nàng xanh biếc như bầu trời.
“Ngươi tên gì?” Nữ tử ưu nhã lại hỏi.
Diệp Thiên Tâm nhìn nàng vô cùng đề phòng, bàn tay đặt trên lưng Thừa Hoàng vỗ nhẹ. Thừa Hoàng cũng cúi thấp người xuống.
Nữ tử ưu nhã cười nhạt nói: “Không cần phải sợ. Nếu ta muốn giết ngươi thì sẽ không hỏi tên ngươi.”
Ánh mắt nàng nhìn sang Thừa Hoàng. “Vạn năm Thừa Hoàng, đúng là một toạ kỵ hiếm thấy. Truyền thuyết nói rằng, người được Thừa Hoàng chiếu cố sẽ sống đến hai ngàn năm. Nha đầu, ngươi rất may mắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận