Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1379

Ninh Vạn Khoảnh không thèm để ý tới hắn nữa mà hít sâu một hơi, nói với Đoan Mộc Sinh đã trong tình trạng suy kiệt:
“Đoan Mộc Sinh, ngươi đã làm hết sức mình, việc còn lại giao cho ta đi.”
Song chưởng Ninh Vạn Khoảnh chập lại, bạch sắc ấn phù tung bay. Hắc bào tu hành giả cũng liên tục đánh ra mấy trăm đạo chưởng ấn.
Mà Đoan Mộc Sinh lúc này đã đình chỉ động tác, Bá Vương Thương cắm xuống, toàn thân cứng ngắc không nhúc nhích, hai mắt đờ đẫn nhìn về phía trước.
Lục Châu thu hồi thần thông, lắc đầu nói: “Tính tình cố chấp.”
Mà nghĩ lại, đồ đệ của lão phu có đứa nào không cố chấp đâu?
Ùng ục !
Anh Chiêu đột nhiên hạ xuống, hai cánh rung động.
Lục Châu lấy lại tinh thần, quan sát xung quanh, không ngờ đã đến Giang Bắc đạo.
Từng toà kiến trúc bị san thành bình địa, rừng cây, núi non, sông ngòi… đều là một mảnh hoang tàn.
Lục Châu nhíu mày. “Xảy ra chuyện gì?”
Thân thể Anh Chiêu run lên.
“Thú hoàng?”
Rốt cuộc Lục Châu nhìn thấy dưới mặt đất có những dấu chân khổng lồ, hắn có thể tưởng tượng được đó là một con siêu cấp cự thú.
Anh Chiêu bay lướt qua những dấu chân kia, miệng phát ra tiếng ùng ục không ngừng.
Đây đích thật là dấu chân của thú hoàng.
Dưới mặt đất có vô số tay cụt chân cụt nằm toán loạn, không có một thi thể nào là hoàn chỉnh.
“Bị ăn thịt hay là mang đi?” Lục Châu nghi hoặc tự nhủ.
Thảm thực vật ở Giang Bắc đạo tươi tốt như vậy, sao lại trở nên điêu tàn thế này?
Lục Châu cử Lục Ly và Nhan Chân Lạc đến Giang Bắc đạo, không biết bây giờ tình hình của bọn họ thế nào.
Oanh!
Phía trước đột nhiên truyền đến âm thanh đại địa rung động. Hiển nhiên nơi này đang xảy ra chiến đấu.
Là thú hoàng sao?
Nhìn từ xa, Lục Châu có thể nhìn thấy một con quái điểu toàn thân bốc lên hoả diễm, sải cánh cực lớn màu vàng kim, miệng phun ra lửa thiêu đốt một toà thành trì.
Trong thành trì, một con dã trư cực lớn đang hung hăng đâm sập các toà kiến trúc. Kiến trúc trước mặt nó trông mỏng manh như giấy.
Một đám Thiên Giới Bà Sa lăng không giữa trời, lung lay sắp đổ, Tinh Bàn ảm đạm vô quang.
Ở phía bắc thành trì, một con hồng ngư dài đến năm mươi trượng đang bơi lội giữa không trung, phi cầm xung quanh trở thành vật làm nền cho nó.
“Lui! Tiếp tục lui!”
Một tu hành giả hắc liên gọi ra pháp thân, hô hào nói.
Tam đại thú vương đều tề tựu ở Giang Bắc đạo.
Con dã trư kia tên là Xích Nhãn Trư Yêu.
Kim sắc quái điểu tên là Đương Hỗ.
Xích hồng đại ngư tên là Hoành Công Ngư.
“Lục Ly! Ngươi lui lại đi, để ta gánh!” Nhan Chân Lạc gọi ra Tinh Bàn ngăn trở cương khí như thuỷ triều ập tới.
Cả toà thành trì trông như địa ngục nhân gian, khắp nơi đều là tiếng chém giết.
Xích Nhãn Trư Yêu gầm lên một tiếng, răng nanh loé sáng, mạnh mẽ húc tới.
Ầm ầm ầm… một hàng công trình kiến trúc biến thành đất đá vụn, tu hành giả bị chấn bay. Ngay cả Nhan Chân Lạc cũng phun ra một ngụm máu.
Lục Ly vội đỡ lấy hắn, quát khẽ: “Đi!”
Tu hành giả Bạch Tháp xếp thành một hàng, ý đồ ngăn trở tam đại thú vương nhưng đều bị hoả diễm của Đương Hỗ đánh lui.
Thế cục hoàn toàn nghiền ép, nghiêng về một bên.
Hai mắt Nhan Chân Lạc đỏ ké, hắn đẩy Lục Ly ra, nhìn về phía thành trì của nhân loại. “Hạo kiếp đã tới, nghe theo thiên mệnh, chiến đấu hết mình.”
Lục Ly hô: “Ngươi điên rồi.”
Nhan Chân Lạc gọi ra Tinh Bàn bao trùm cả bầu trời.
Lục Ly lại nói: “Thu hồi Tinh Bàn đi, đừng hy sinh vô ích!”
Nhan Chân Lạc cười đáp: “Thế này thì có là gì... ta còn chưa hao tổn Mệnh Cách.”
Tinh Bàn vù vù rung động.
Khi ai nấy đều lâm vào tuyệt vọng, từ phía hậu phương đột nhiên có một đạo tiễn cương xanh thẳm bay tới.
Tiễn cương dùng thế sét đánh không kịp bưng tai ghim thẳng vào đầu Đương Hỗ!
Ầm!
Đương Hỗ phát ra tiếng kêu thảm thiết, điên cuồng vẫy cánh trên không trung, hoả diễm tung bay tán loạn.
“Chi viện đến rồi!”
Một bạch y tu hành giả thấy tiễn cương, vội vàng la lớn.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía nơi phát ra tiễn cương.
Lục Châu mặc trường bào xám, giữa chân mày mang theo vô tận sát ý, đứng trên lưng Anh Chiêu lao vọt về phía tam đại thú vương.
“Thẻ Nhược Điểm.”
Quang mang loé lên, Lục Châu nhìn thấy trên lưng Đương Hỗ cách gáy nó ba mươi mét có một chấm nhỏ màu đỏ.
“Nhược điểm của ngươi?”
Hung thú cấp thú vương còn chưa đáng để Lục Châu phải dùng đến thẻ Một Kích Chí Mạng. Thẻ Nhược Điểm là đủ.
Nếu không vì thời gian quá gấp gáp, Lục Châu còn chẳng thèm dùng ngoại lực, sẽ chỉ dựa vào tu vi bảy Mệnh Cách để đánh giết đám thú vương.
Lục Châu bay ra khỏi lưng Anh Chiêu, năm ngón tay vươn ra, nguyên khí hội tụ. Chưởng pháp Nho gia Hạo Nhiên Thiên Cương từ trên trời giáng xuống.
Hạo Nhiên Thiên Cương, cương trực công chính, chí cương chí dương, là cương khí tinh thuần nhất trong thiên địa.
Hạo Nhiên Thiên Cương mang theo Nghiệp Hoả và lực lượng Mệnh Cách, đánh thẳng vào nhược điểm của Đương Hỗ.
Oanh!
Đại địa rung động, Đương Hỗ rơi thẳng xuống đất đập thành một hố sâu, không còn một tia khí tức.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 8.000 điểm công đức.].
Chiến trường như địa ngục trong thoáng chốc yên tĩnh lại, chỉ có Nghiệp Hoả vẫn không ngừng thiêu đốt.
Xích Nhãn Trư Yêu và Hoành Công Ngư dừng bước, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Châu lăng không trên bầu trời.
Mất một lúc sau, Nhan Chân Lạc mới hồi thần, vội vàng thu hồi Tinh Bàn, lăng không quỳ xuống nói: “Bái kiến Các chủ!”
Tu hành giả bạch liên và đám quân thủ thành Đại Đường lập tức quỳ lạy: “Bái kiến Lục các chủ.”
Bọn hắn biết, đại năng đến rồi. Có đại năng ở đây, nguy cơ sẽ được giải trừ.
“Miễn lễ.” Lục Châu thản nhiên nói, “Nghe cho rõ ràng, lão phu không có nhiều thời gian, lão phu sẽ giải quyết thú vương trong thời gian ngắn nhất. Việc còn lại giao cho các ngươi.”
Nhan Chân Lạc mừng rỡ nói: “Chỉ cần Các chủ giải quyết tam đại thú vương, đám lâu la còn lại tự nhiên sẽ tan tác.”
Lục Châu nhìn về phía Xích Nhãn Trư Yêu và Hoành Công Ngư, xung quanh chúng nó vương đầy máu tươi và thịt vụn.
“Thấy thú hoàng chưa?”
Lục Ly nói: “Thú hoàng chỉ xuất hiện một thời gian rất ngắn, để lại tam đại thú vương rồi nuốt một ngụm thi thể đi về phía bắc.”
“Có thấy hình dáng của nó không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận