Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 420: Ta sẽ khiến toàn bộ Ma Thiên Các phải chôn cùng muội

Từ khi rời Ma Thiên Các, trở thành Cung chủ Diễn Nguyệt Cung người người kính sợ, thành cao thủ đứng thứ sáu trên Hắc bảng, thành Ngọc Diện Tu La khiến người ta nghe tên đã sợ mất mật,… nàng chưa từng khẩn trương như vậy.
“Ừ.” Ngu Thượng Nhung lại gật đầu.
Trong lòng Diệp Thiên Tâm rung động không thôi. Trên danh sách tử vong kia đều là cao thủ một phương, vậy mà vẫn trở thành vong hồn dưới kiếm nhị sư huynh.
Đây là thủ đoạn và thực lực cỡ nào?
Ngu Thượng Nhung lộ vẻ mặt ôn hoà nói: “Lục sư muội… sư phụ không tha thứ cho muội?”
Diệp Thiên Tâm sững sờ, không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, vẻ mặt trở nên mất tự nhiên.
“Không muốn trả lời thì thôi, không cần miễn cưỡng.”
“Ta chỉ sợ vĩnh viễn cũng không được về Ma Thiên Các.” Diệp Thiên Tâm thở dài.
Ngu Thượng Nhung đáp: “Đường còn dài, cứ làm những gì mình thấy nên làm là được.”
“Nhị sư huynh nói đúng lắm.” Diệp Thiên Tâm gật đầu.
“Sau này muội có dự định gì?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
Diệp Thiên Tâm không trả lời ngay mà quay đầu nhìn ra phía xa, thần sắc mê mang. “Ta cũng không biết… Ta tựa như con ruồi mất đầu bay loạn…”
Ngu Thượng Nhung khẽ nói: “Nếu không có mục tiêu, vậy thì tìm cho mình một mục tiêu mới.”
Diệp Thiên Tâm giật mình. Suy nghĩ của nàng không đơn giản như lời nhị sư huynh nói… Có lẽ nhân sinh vốn không hề phức tạp, chỉ do con người nghĩ quá nhiều nên tự trói buộc chính mình.
Nàng không phải không có mục tiêu, mà là không đủ kiên định thực hiện mục tiêu của mình.
“Nhị sư huynh xong việc sẽ về Ma Thiên Các sao?”
“Không.” Ngu Thượng Nhung lắc đầu. “Sau khi giải quyết xong danh sách, ta sẽ đi về phía bắc.”
“Đi đâu?”
“Tiểu Hàm Sơn.”
Diệp Thiên Tâm nghi hoặc hỏi: “Tiểu Hàm Sơn? Đó là nơi nào?”
Nàng chưa từng nghe nói tới địa danh này, nghe có vẻ như là một địa phương nhỏ hoặc là một sơn thôn vắng vẻ nào đó.
Ngu Thượng Nhung thẳng thắn đáp: “Đó là quê hương của ta, một nơi đã mất đi sự sống, ngoại trừ băng lãnh và hắc ám thì chẳng còn gì.”
Diệp Thiên Tâm lại càng thêm nghi hoặc, không hiểu tại sao nhị sư huynh lại dùng từ băng lãnh và hắc ám để hình dung về quê hương mình.
Ít nhất, huynh còn có quê hương để trở về.
Mà Bạch Dân nàng đã chẳng còn nơi nào để đi.
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên Tâm thở dài nói: “Nhị sư huynh, huynh có trách ta không?”
“Chuyện của muội, ta có nghe người khác kể.”
Nghe vậy trong lòng Diệp Thiên Tâm không khỏi vui mừng. Ý của nhị sư huynh là không trách nàng.
Nàng chợt nhớ tới cuộc đối thoại với thất sư đệ Tư Vô Nhai, bèn hỏi: “Nhị sư huynh, huynh có tin rằng trên đời này có người sống được hai ngàn tuổi không?”
Ngu Thượng Nhung giật mình.
Vấn đề này đối với người Quân Tử Quốc thì nghe có vẻ hơi vô tình. Ngàn năm đã là cực độ xa xỉ, sao còn mơ tới chuyện hai ngàn năm?
“Muội tin?”
“Nhị sư huynh… khoảng thời gian này ta vẫn luôn tìm kiếm thứ gọi là Thừa Hoàng. Rất nhiều người nói một khi có được Thừa Hoàng sẽ sống đến hai ngàn năm tuổi… Nhưng ta đã đi tìm thật lâu vẫn không tìm ra.” Diệp Thiên Tâm nói.
Nếu đổi lại là bất kỳ người nào khác, chắc chắn họ đều sẽ khuyên nàng đừng tiếp tục phí công.
Nhưng Ngu Thượng Nhung thì khác.
Con người sống trên đời không nhất định phải đạt được mục tiêu.
Động lực sống lớn nhất của con người chính là trong lòng vĩnh viễn có tia hy vọng.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Vậy thì phải kiên định, từ từ tìm kiếm…”
“Dù cho hy vọng có xa vời?”
“Vẫn tốt hơn là không có hy vọng.”
Diệp Thiên Tâm nhất thời nghẹn lời. Hy vọng xa vời vẫn hơn là không có hy vọng.
“Đa tạ nhị sư huynh khuyên bảo…” Diệp Thiên Tâm khom người.
Ngu Thượng Nhung gật đầu. “Mặt trời sắp xuống núi rồi… Sư muội hãy trở về đi.”
“Vâng, sư huynh bảo trọng.”
Diệp Thiên Tâm thở dài rồi xoay người rời đi.
Mặt trời sắp xuống núi. Ngu Thượng Nhung không vội đi, chỉ lẳng lặng đứng ngắm nhìn cảnh mặt trời lặn…
Cho đến khi tất cả chìm trong bóng tối.
Ngu Thượng Nhung nắm chặt Trường Sinh Kiếm chém xuống.
Ầm!
Tảng đá nứt ra một khe hở. Trường Sinh Kiếm nằm kẹp trong khe hở đó.
Ngu Thượng Nhung ngồi xếp bằng, hai tay để trước người…
Ông!
Pháp thân Bách Kiếp Động Minh xuất hiện, chỉ là kích thước không lớn, thậm chí còn thấp hơn một nửa so với người thật.
Ngu Thượng Nhung áp chế pháp thân khiến nó co rút lại còn rất nhỏ.
Một tay nâng lên, pháp thân lơ lửng trong lòng bàn tay. Kim nhân bé nhỏ đạp trên kim liên, nhưng lúc này kim liên đã không còn màu vàng kim thường thấy mà lốm đốm những mảng màu tím.
Những đốm màu kia đang chậm rãi lan tràn ra khắp kim liên, trông như đám côn trùng bò trên lá sen.
Ngu Thượng Nhung điều động nguyên khí, kim liên cấp tốc xoay tròn, quang mang đại thịnh!
Ông!
Sau một phen vận chuyển nguyên khí trị liệu, đám năng lượng màu tím kia cũng chỉ bị áp chế tốc độ lan tràn chứ không hề biến mất.
Ngu Thượng Nhung khẽ nhíu mày.
Trận chiến này hắn thắng rất vất vả… ít nhất là gian nan hơn nhiều những trận chiến khác trong quá khứ.
Ngay cả trận luận bàn với đại sư huynh tại Vân Chiếu lâm địa cũng không khiến hắn phải dốc toàn lực như ngày hôm nay.
Trong ấn tượng của hắn, Trương Viễn Sơn chẳng qua chỉ là một tên Chưởng môn nhị lưu, là hạng người tham sống sợ chết, cũng là loại chỉ cần dùng một kiếm cũng có thể chém chết.
Nhưng bây giờ lại mạnh tới mức này.
“Đại vu Lâu Lan?”
Ngu Thượng Nhung nói ra cái tên này, lập tức nhẹ giọng cười một tiếng. “May mà ngươi gặp phải ta…”
Lời còn lại hắn không nói hết, dứt khoát thu hồi pháp thân, mũi chân điểm nhẹ, toàn thân bay về phương bắc.
Sau khi trận chiến Thanh Ngọc đàn kết thúc, đám đệ tử U Minh Giáo gửi phi thư cho Giáo chủ Vu Chính Hải ở tận Ích Châu.
“Thông tri cho những phân đà khác, nói nhị tiên sinh đánh với Trương Viễn Sơn một trận, hiện tại dữ nhiều lành ít.”
Ít nhất theo phán đoán của bọn họ thì hẳn là như vậy.
Nhưng bốn chữ “dữ nhiều lành ít” này còn hàm nghĩa:
Bị thương.
Trọng thương.
Chiến bại.
Thậm chí là, chết trận cũng có thể!
Thế là lời đồn đại cứ thế mà sinh ra. Các đại môn phái trong tu hành giới đồng thời thở phào một hơi.
Miệng người có thể làm xói mòn cả vàng, khi càng lúc càng nhiều người truyền bá tin tức này thì đã chẳng cần phải kiểm tra tính chân thực của tin tức nữa.
Lời đồn càng ngày càng khoa trương, thậm chí một số tiên sinh kể chuyện cũng nói quá lên:
“Trong trận chiến Thanh Ngọc đàn, Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung không địch lại Trương Viễn Sơn nên bị thương nặng.”
“Tên Trương Viễn Sơn nhát như thỏ đế tại sao lại trở nên mạnh mẽ như vậy?”
“Kiếm Ma đương thời tự cao tự đại, rốt cuộc cũng vẫn lạc.”
“Thời đại của Ma Thiên Các đã sắp kết thúc…”
Ngu Thượng Nhung không xuất hiện càng khẳng định độ chính xác của những lời đồn thổi này.
Trong màn đêm.
Tại một khu mộ địa, một hắc ảnh lăng không lơ lửng, hai chân cách mặt đất chỉ khoảng nửa thước đang không ngừng bay lướt đi.
Trên thân hắc ảnh tản ra luồng khí màu tím dày đặc.
Sàn sạt.
Hắc ảnh bay về, hạ xuống đất. Hắn hài lòng gật đầu, trên tay cầm hai đầu dây thừng…
Ở đầu dây bên kia, một người là Không Viễn mặc tăng y, một người là Trương Viễn Sơn mặc đạo bào.
“Cổ thuật đã có hiệu lực. Ngu Thượng Nhung sẽ biến mất khỏi cõi đời này. Tiếp theo sẽ đến Ma Thiên Các… Sư muội, ta sẽ khiến toàn bộ Ma Thiên Các phải chôn cùng muội.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận