Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 596

Lận Tín cúi đầu nhìn xuống, mí mắt giựt liên hồi.
Bá Vương Thương đâm xuyên eo hắn, máu tươi chảy ra ướt đẫm cả mỏm đá.
Ánh mặt trời nóng hổi rọi xuống, rất nhanh máu đã bắt đầu khô lại.
Sao… sao có thể như vậy?
Lận Tín cởi bộ khôi giáp ra.
Soạt !
Nào phải là bộ khôi giáp có trận văn độc nhất vô nhị. Đây rõ ràng chỉ là một bộ khôi giáp thông thường mà binh lính hay mặc.
Đồ giả?
Hai mắt Lận Tín trợn trừng, bờ môi run lên. Bàn tay khẽ vỗ một cái!
Ầm!
Bá Vương Thương bị đánh bay ra ngoài.
Lận Tín không quan tâm mình bị thương hai lần, chỉ muốn bức Bá Vương Thương ra.
Đoan Mộc Sinh tung người nhảy xuống, bàn tay khẽ nhấc thu Bá Vương Thương vào tay.
Trên đỉnh Đương Dương Phong, tam tiên sinh Ma Thiên Các Đoan Mộc Sinh tay cầm Bá Vương Thương nghiêng người nhìn về phía đối thủ.
Lận Tín lảo đảo lui về sau, cưỡng ép điểm huyệt để mình không ngã xuống.
Thấy cảnh này, toàn bộ các môn phái quan chiến đều suy nghĩ đến xuất thần.
Qua một lúc lâu sau, Lận Tín mới che ngực, lẩm bẩm nói: “Ta hiểu… ta hiểu rồi, ha ha ha…”
“Ngươi hiểu cái gì?” Đoan Mộc Sinh hỏi.
“Tất cả mọi người đều muốn lão phu chết. Các trưởng lão Thái Hư Học Cung, các đệ tử, kể cả thái tử… đều muốn để lão phu đi chịu chết. Ha ha…”
Đoan Mộc Sinh nói: “Ngươi vốn đáng chết.”
“Đúng vậy, lão phu vốn là đáng chết.” Lận Tín dù đã miễn cưỡng khiến máu ngưng chảy nhưng một thương vừa rồi đã khiến nội tạng hắn bị thương nặng. “Lão phu muốn nói chuyện với Cơ lão ma.”
Hắn ngẩng đầu nhìn lên phi liễn.
Trầm mặc một lát, Lục Châu đứng dậy bước tới rìa phi liễn nhìn xuống, nói với Lận Tín: “Ngươi còn lời gì muốn nói?”
Khi nhìn thấy Lục Châu, tinh thần Lận Tín chấn động.
“Cả đời này lão phu chưa từng sợ ai, chỉ trừ một mình Cơ Thiên Đạo ngươi. Lão phu cũng không muốn giải thích gì nhiều…”
Lục Châu chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Nói xong rồi?”
“Nếu có thể, lão phu muốn được đánh với ngươi mấy chiêu trước khi chết!” Trên thân Lận Tín bộc phát ra nguyên khí hùng hậu.
Nguyên khí càng lúc càng nồng đậm, khí thế cũng tăng mạnh hơn trước nhiều.
Hắn lựa chọn… thiêu đốt khí hải. Đây có lẽ là cố gắng sau cùng trước lúc chết của Lận Tín.
Một chiêu thiêu đốt khí hải khiến đám người quan sát từ xa đều ngây ngẩn. Nhìn từ xa, Lận Tín trông như đang bốc cháy.
Còn chưa chính thức giao chiến đã thiêu đốt khí hải?
Nhưng Lục Châu lại lạnh nhạt đáp:
“Ngay cả đồ nhi của bản toạ mà ngươi cũng đấu không lại, còn đòi giao thủ với bản toạ?”
Lận Tín trừng to mắt lảo đảo lui về sau một bước.
Đúng vậy… ngay cả một chiêu của tam đồ đệ người ta ngươi còn không ngăn được, sao còn tư cách đòi đánh một trận?
Đoan Mộc Sinh bước lên phía trước, không hề e sợ vị bát diệp trước mặt. Huống chi người này còn đang bị trọng thương.
Lận Tín nói với Đoan Mộc Sinh: “Nếu không phải vì bộ khôi giáp này thì ngươi không có cơ hội đả thương ta.”
“Kẻ yếu vĩnh viễn chỉ biết kiếm cớ.”
Đoan Mộc Sinh giậm chân bay tới, ngàn vạn thương ảnh xuất hiện chồng chất.
Phanh phanh phanh!
“Cút đi!”
Oanh!
Đoan Mộc Sinh bị lực lượng mênh mông đánh bay, lăng không xoay chuyển lùi ra sau.
Bát diệp rất mạnh.
Trong khoảnh khắc bạo phát nguyên khí, vết thương trên eo Lận Tín đột nhiên nứt toác.
Lận Tín kêu lên một tiếng đau đớn. Cũng chính lúc này, toàn bộ nguyên khí trong người Lận Tín đình trệ rồi tiêu tán.
“Tổ sư gia!” Một đạo thân ảnh vọt tới.
Xoẹt!
Hàn mang xẹt qua lồng ngực và phần bụng Lận Tín, khí hải bị rạch ra.
Lận Tín mở to mắt nhìn bóng người vừa rời đi, miệng kẻ đó nở nụ cười tự tin, trong tay cầm một vũ khí vừa giống đao vừa giống móc câu. Quanh thân vũ khí được nguyên khí hùng hậu bao bọc, nội liễm vào trong.
Mà hai tên đệ tử Thái Hư Học Cung đứng sau lưng Lận Tín vẫn không hề nhúc nhích.
Lận Tín là tổ sư gia Thái Hư Học Cung, sống đến từng tuổi này mà chưa bao giờ cảm thấy nghẹn khuất như vậy. Hắn cảm thấy mình hoàn toàn rơi vào bẫy của người khác, từng bước từng bước hãm vào thật sâu.
Mẹ nó toàn bộ đều là sáo lộ!
“Hèn hạ!” Lận Tín mắng to.
“Thật xin lỗi, dù phải hèn hạ cũng không thể để ngươi sống sót… Đến ta mà ngươi còn đánh không lại, còn muốn đánh với sư phụ ta sao? Hầy.”
Lận Tín cúi đầu nhìn ngực và bụng bị rạch ra, trong lòng vô cùng phẫn hận. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Xuyên Vân phi liễn, dùng sức nói một câu vang dội: “Ngươi thắng.”
Sau đó Lận Tín lựa chọn chấp nhận số phận. Hắn nhắm mắt lại, ngã ngửa ra sau.
Phịch!
Tổ sư gia Lận Tín của Thái Hư Học Cung còn chưa kịp giao thủ với Các chủ Ma Thiên Các đã mệnh táng hoàng tuyền.
[Ting ! đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.].
Đoan Mộc Sinh ổn định thân hình lăng không rơi xuống, quay sang nói với Minh Thế Nhân. “Đệ đánh lén?”
Minh Thế Nhân vội vàng nói:
“Tứ sư huynh, tất cả là nhờ huynh ra tay trước khiến hắn bị thương nặng. Một thương của huynh thật là kinh thiên động địa, có thể đâm xuyên người cường giả bát diệp!”
Đoan Mộc Sinh khẽ gật đầu. “Đệ cũng không kém.”
“Đa tạ tam sư huynh khích lệ.”
Khi hai người còn đang bận khoác lác, đám đệ tử Thái Hư Học Cung đứng gần đó đều bị doạ sợ, vội vàng quay đầu chạy trốn.
Chỉ là Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đều không để loại tiểu nhân vật như bọn hắn vào mắt.
Cùng lúc đó, các môn phái đến quan chiến đều kinh hãi trước kết quả này.
Lận Tín dù gì cũng là cao thủ bát diệp, vậy mà ngay cả cơ hội giao thủ với Cơ lão ma cũng không có. Bọn hắn sao có thể không sợ hãi?
Tin tức Lận Tín chiến tử lập tức truyền ra ngoài.
Bắc Đẩu Thư Viện nấp trong một góc khẽ phất tay. “Rút lui, xem như chưa nhìn thấy gì. Mau rút !”
Đám người Bắc Đẩu Thư Viện nhanh chóng xoay người rời đi.
Chúng đệ tử Hoành Cừ Học Phái chớp chớp mắt. Đường đường là cao thủ bát diệp lại bị các đệ tử Ma Thiên Các giết chết, làm sao mà giải thích?
“Thông báo cho Chưởng môn, Lận Tín đã chết, Cơ lão ma còn chưa ra tay!”
Kẻ sụp đổ nhất không ai qua được thế lực còn sót lại của thập đại danh môn. Vốn cho rằng bọn hắn có thể thông qua Thái Hư Học Cung để báo thù rửa hận. Ai ngờ… Cái chết của Lận Tín khiến bọn hắn càng bị đả kích nặng nề hơn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận