Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1059

Đệ tử bốn phương tám hướng cũng đồng loạt quỳ xuống. “Tham kiến Giáo chủ!”
Nhưng vẫn có người không nguyện ý. Muốn trong một khoảng thời gian ngắn giành được sự đồng thuận của tất cả mọi người là chuyện không thể nào. Trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối.
“Giả, nhất định là giả! Đừng để bị hắn lừa gạt!!” Hai tu hành giả trừng to mắt mắng to rồi lao vọt tới.
Đào Cảnh kinh hô một tiếng: “Lui ra!!”
“Đừng!” Hứa Vạn Thanh nghẹn ngào kêu lên. Đáng tiếc không còn kịp nữa.
Chư Hồng Cộng cho dù có ngốc cũng không phải kẻ sẽ đứng yên mặc người chém giết, lập tức bộc phát cương khí. Phanh phanh!
Hai người kia bay ngược ra ngoài, ngửa mặt lên trời phun máu. Hai người này đều là cao thủ nhất đẳng của Hồng Giáo, một người tam diệp một người tứ diệp. Chư Hồng Cộng không hạ tử thủ, hắn muốn tru tâm.
Hồng liên giới, trong Văn Tinh điện.
[Ting ! thu hoạch được 210 người thành kính lễ bái, ban thưởng 210 điểm công đức, thu hoạch được 350 người lễ bái, ban thưởng 0 điểm công đức.].
Nghe được tiếng thông báo, Lục Châu mở mắt, không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Được lễ bái cũng không có gì lạ, có người không thành kính cũng không lạ, nhưng người không thành kính nhiều gấp rưỡi người thành kính là thế nào?
Kim liên giới sẽ không gặp phải chuyện này. Vậy chẳng lẽ là… hồng liên?
Hắn đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Là đồ đệ nào đang kiếm chuyện?
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải không có rảnh rỗi làm loại chuyện này, Hải Loa đang bế môn hối lỗi và học tập Triều Thánh Khúc, có khả năng nhất chính là lão tứ và lão thất.
Lục Châu bèn cho người gọi Minh Thế Nhân đến hỏi thăm sự tình. Minh Thế Nhân cũng ngơ ngác, mờ mịt nói:
“Sư phụ, khoảng thời gian này đồ nhi chẳng làm gì cả mà… Phần lớn thời gian đều chỉ lo tu luyện, từ khi đến đây đồ nhi mới biết mình nhỏ yếu tới mức nào.”
“Còn những người khác thì sao?”
“Tam sư huynh luyện thương, thất sư đệ ngoại trừ nghiên cứu mấy thứ đồ linh tinh thì dạy dỗ Lý Vân Tranh. Nhắc mới nhớ, mấy ngày nay Lý Vân Tranh mặt mày xanh xao trông thảm vô cùng, mắt thâm quầng, tóc tai rối bời, chẳng còn giống vua của một nước tí nào.” Minh Thế Nhân nói.
“Lý Vân Tranh cũng được xem là đọc đủ thi thư, vậy mà lại chật vật như thế?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Đồ nhi cũng không biết… Hôm qua đồ nhi ghé qua xem, lão thất nói là nhờ phương pháp của người có tác dụng nên mới khiến Lý Vân Tranh ngoan ngoãn như vậy.”
“Phương pháp của vi sư?” Lão phu cũng không có kỹ năng giáo dục đặc biệt nổi trội nào nha.
Xem ra lão thất không khiến người ta thất vọng. Lục Châu vuốt râu gật đầu, hỏi han một chút tình hình của các đồ đệ khác. Phi hành một chuyến thật dài nên mọi người nghỉ ngơi là chính, thỉnh thoảng giao lưu tâm sự chuyện hồng liên giới, tu luyện và nghỉ ngơi.
“Lui xuống đi.”
“Vâng.”
“Đúng rồi, lệnh cho Tư Vô Nhai tìm hiểu thêm về tin tức của Mệnh Cách thú.” Lục Châu dặn dò.
“Đồ nhi tuân mệnh.” Nói xong Minh Thế Nhân rời khỏi Văn Tinh điện.
Lồng giam thiên địa của kim liên giới chính là cửu diệp. Trái tim sinh mệnh của hung thú bát diệp không cách nào vượt ra khỏi cái lồng này. Chỉ khi có một tu hành giả mạnh hơn xuất hiện, trợ giúp bát diệp thu hoạch được trái tim sinh mệnh để tấn thăng cửu diệp, thì thực lực của toàn bộ hồng liên giới mới được đề thăng.
Đối với hồng liên giới, lồng giam thiên địa chính là Mệnh Cách thú. Tại nơi đây Mệnh Cách thú ít đến đáng thương, vô cùng khó tìm. Kỳ thực vấn đề của hồng liên giới còn khó giải quyết hơn kim liên giới nhiều.
Ngoài ra còn một vấn đề, vì sao khi Lục Châu đột phá thập diệp có thể hấp dẫn Mệnh Cách thú đến mà người khác thì không?
Nghĩ tới đây, Lục Châu khẽ lắc đầu. Những vấn đề này để ngày sau từ từ giải quyết. Vấn đề trước mắt là… những người vừa rồi lễ bái đến từ đâu?
Chiêu Nguyệt?
Diệp Thiên Tâm?
Hay là Chư Hồng Cộng?
Vừa nghĩ tới lão bát, Lục Châu không khỏi bận tâm. Cứ cách hai ngày hắn sẽ kiểm tra tình hình của lão bát một lần. Lần trước kiểm tra thì lão bát vẫn đang phi hành trong Vô Tận Hải, không biết đã thoát ra chưa.
Nghĩ vậy, Lục Châu mặc niệm khẩu quyết Thiên thư, nhắm mắt lại. Trước mặt lập tức xuất hiện hình ảnh của Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng đứng ở chính giữa, Lục Ly đứng bên cạnh hắn, xung quanh là một đám người đang quỳ một gối dưới đất.
Trong lòng Lục Châu khẽ động, lão bát đến đất liền rồi? Rốt cuộc cũng yên tâm.
Nhìn thấy đám người xung quanh đang quỳ, Lục Châu rốt cuộc cũng minh bạch điểm công đức từ đâu ra. Chỉ tiếc hơn phân nửa bọn hắn là không thành tâm, mỗi người đều có mục đích riêng.
Trong hình ảnh, Chư Hồng Cộng nhìn hai tu hành giả bị trọng thương, thản nhiên nói:
“Đây là giáo huấn dành cho các ngươi. Các ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ lời Lục tiền bối vừa nói.”
Lục Ly cũng lên tiếng:
“Các ngươi nên cảm thấy may mắn vì Chư Hồng Cộng lựa chọn các ngươi. Với tu vi của hắn, muốn tiêu diệt cả cái Hồng Giáo cũng không thành vấn đề. Cho dù là Đại Khánh vương triều hắn cũng không để vào mắt.”
Nghe vậy, đám người giật mình ngẩng đầu, trong lòng Đào Cảnh khẽ động. Loại người này muốn giết mình quả thật dễ như trở bàn tay.
Đằng xa có mấy trăm đệ tử bay tới, đồng loạt hạ xuống. Đào Cảnh không còn do dự, lập tức quát lên: “Còn không mau đến bái kiến tân nhiệm Giáo chủ?”
Mấy trăm người ngây ngốc quỳ dưới đất, mờ mịt nói: “Tham kiến Giáo chủ… Giáo chủ?”
[Ting ! thu hoạch được 30 người thành kính lễ bái, ban thưởng 30 điểm công đức. Thu hoạch được 250 người lễ bái, ban thưởng 0 điểm công đức.].
Trong lòng Lục Châu không khỏi nghi hoặc. Vì sao lão bát lại lấy thế đè người? Như vậy người khác đương nhiên sẽ không thành tâm lễ bái. Mà Lục Ly… vẫn còn sống?
Lục Ly tiếp tục nói: “Đào Cảnh, từ giờ trở đi, ngươi chính là đại trưởng lão Hồng Giáo. Sau khi Chư Hồng Cộng rời đi sẽ trả lại vị trí Giáo chủ cho ngươi, ngươi có nguyện ý không?”
Đào Cảnh cúi đầu đáp: “Ta nguyện ý, đa tạ Giáo chủ!”
“Rất tốt. Hứa Vạn Thanh, ngươi sẽ là nhị trưởng lão, ngươi có nguyện ý không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận