Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1515

Lục Châu tỉ mỉ quan sát Trấn Thọ Thung. Nếu Trấn Thọ Khư thật sự có hiệu quả như lời bốn lão giả nói, vậy đây chính là thánh vật hằng cấp cực kỳ hiếm có.
Tuy rằng loại năng lực này đối với nhiều người có hại hơn là có lợi, nhưng với người nắm giữ Thẻ Nghịch Chuyển như Lục Châu thì nó chính là cực phẩm!
Thừa dịp Trấn Thọ Thung còn đang bay ra, Lục Châu vung tay lên, Vị Danh Kiếm lập tức lấy đi ba viên Mệnh Cách Chi Tâm từ thi thể Ung Hoà.
Đám người trợn tròn mắt nhìn Mệnh Cách Chi Tâm toả ra u quang nhàn nhạt như mắt lang sói trong đêm đen, đẹp đến kinh tâm động phách.
Nếu có thể dùng Mệnh Cách Chi Tâm này để khai Mệnh Cách thì ít nhất sẽ đạt được một năng lực của Ung Hoà. Bốn người Diệp Duy ao ước tới cực điểm.
Lục Châu ném ba viên Mệnh Cách Chi Tâm cho Minh Thế Nhân. Minh Thế Nhân lập tức cất kỹ, hớn hở nói: “Đồ nhi cam đoan sẽ giữ cẩn thận.”
Ba viên Mệnh Cách Chi Tâm, sư phụ chỉ dùng một viên, mấy viên còn lại đương nhiên sẽ cho đồ đệ sử dụng. Minh Thế Nhân sao có thể không vui vẻ cho được.
Soạt !
Lúc này, Trấn Thọ Thung đen tuyền đột nhiên toát ra quang hoa, tựa như một bóng đèn màu đen đang phát sáng.
Nó từ từ xoay tròn, sinh ra một cỗ gợn sóng vô hình khiến không gian xung quanh biến thành một cơn lốc xoáy.
“Cái gì thế?”
Không ai hiểu được Trấn Thọ Thung đang làm gì, chỉ có thể lặng lẽ quan sát nó.
Lòng hiếu kỳ của con người thường có thể chiến thắng sự sợ hãi, huống chi đám người còn không thấy sợ hãi tí nào.
Tốc độ xoay tròn của Trấn Thọ Thung càng lúc càng nhanh, cơn lốc xoáy cũng ngày càng lớn.
Lục Châu luôn cảm thấy rất kỳ lạ nhưng không thể nói rõ ra được.
Ngay sau đó, Trấn Thọ Thung đột nhiên biến lớn, ban đầu chỉ to bằng bắp chân người, hiện tại đã to như cột đình.
“Vòng xoáy tăng cường rồi.” Minh Thế Nhân nói, “Chúng ta rút lui trước.”
Gâu gâu gâu.
“Không đúng, là dòng chảy thời gian tăng tốc!” Diệp Duy cau mày nói.
Nghe được tiếng nhắc nhở, Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra xem, phát hiện thọ mệnh của hắn đang không ngừng bị trừ đi với tần suất càng lúc càng nhanh.
- Trừ 1.
- Trừ 1.
- Trừ 2.
“Trấn Thọ Thung đang hấp thu thọ mệnh của chúng ta.” Minh Thế Nhân vừa nói vừa cảm nhận biến hoá của thực vật xung quanh. Chúng đang cấp tốc già đi.
Ầm ầm!
Trấn Thọ Thung lại khuếch trương lần nữa, to lên gấp mấy chục lần.
Đám người cấp tốc lui lại. Từ phía Trấn Thọ Thung sinh ra một lực hút cực lớn.
Diệp Duy nói: “Lão tiên sinh, chúng ta có biện pháp đối phó với Trấn Thọ Thung, nếu thành công, ngài có thể giao vật này cho chúng ta không?”
Hắn vẫn không muốn từ bỏ Trấn Thọ Thung như thế.
“Chỉ bằng các ngươi?”
Ý nói, các ngươi đã bị thương như thế, còn miễn cưỡng đòi thu phục Trấn Thọ Thung? Rất khó.
Bốn người Diệp Duy nghe ra được Lục Châu cũng muốn có được Trấn Thọ Thung, bèn lựa chọn từ bỏ. “Đi!”
Bốn người bay ra ngoài.
Nhưng khi bọn hắn vừa bay được trăm thước, một vòng xoáy vô hình xuất hiện phong toả bốn người.
Trên thực tế, từ khi Ung Hoà ngã xuống, đạo văn dưới mặt đất đã hình thành một tầng bình chướng bao bọc toàn bộ khu vực Trấn Thọ Khư. Từ bên ngoài nhìn vào, Trấn Thọ Khư như bị một tầng pha lê đen bịt kín.
Vòng xoáy không ngừng hấp thu thọ mệnh của toàn bộ sinh vật trong Trấn Thọ Khư, kể cả thi thể người chết.
Đoan Mộc Sinh nói: “Chúng ta đã bị Trấn Thọ Khư phong bế!”
Lục Châu nhìn về phía Trấn Thọ Thung: “Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, tất cả những vấn đề này đều do Trấn Thọ Thung mà ra.”
“Sư phụ, người muốn lấy thứ này?”
“Đã đến thì phải lấy. Nó có thể trợ giúp các ngươi tu hành.”
Đám người gật đầu. Bọn hắn cũng rất muốn được ra ngoài, chưa được bao lâu mà thọ mệnh của bọn hắn đã hao tổn gần hai năm.
Oanh!
Trấn Thọ Thung lại tiếp tục khuếch trương thêm mấy lần, biến thành một cự trụ chống trời có đường kính hơn mười mét.
Vòng xoáy càng lúc càng nhanh, thọ mệnh giảm mạnh. Bốn vị lão giả Diệp Duy điên cuồng tấn công tầng bình chướng nhưng bất lực.
“Hỏng rồi, chúng ta đều đánh giá thấp uy lực của Trấn Thọ Thung.” Diệp Duy nói.
Lục Châu bay vọt tới, chưởng ấn đánh xuống Trấn Thọ Thung. Oanh!
Trấn Thọ Thung không hề suy suyển, mà tốc độ hấp thu thọ mệnh lại tăng lên không ít.
“Lão tiên sinh, muốn giải quyết Trấn Thọ Thung chỉ có hai biện pháp: một là thoả mãn nhu cầu của nó, cho nó đầy đủ thọ mệnh, hai là phải dùng lực lượng tuyệt đối để đánh bại nó.” Diệp Duy nói.
“Ngươi chắc chắn?”
“Chắc chắn… Nó cần khoảng năm ngàn năm thọ mệnh.”
Lục Châu không khỏi buồn bực. Con đường tu hành luôn muốn lấy mạng hắn. Khai cửu diệp muốn mạng, khai lam pháp thân muốn mạng, bây giờ giải quyết Trấn Thọ Thung cũng muốn mạng. Nếu nói theo quy tắc bảo toàn, vậy những thọ mệnh bị hấp thu này sẽ đi đâu?
Oanh !
Trấn Thọ Thung vẫn tiếp tục bành trướng, lực hút điên cuồng gia tăng.
Lục Châu thấy bảng thọ mệnh của mình đang thay đổi:
- Trừ 300 ngày!
- Trừ 500 ngày!
- Trừ 800 ngày!
Trên không trung, một thân ảnh to lớn đang lao tới.
“Lục Ngô?!” Sắc mặt đám người Diệp Duy tái ngắt.
Lục Ngô lăng không trên bầu trời, cúi đầu quan sát đám người: “Trấn Thọ Thung?”
“Ngươi nhận ra vật này?” Lục Châu truyền âm hỏi.
“Truyền thuyết nói rằng nó là bảo vật do Thánh nhân đánh rơi, nhưng bí ẩn chi địa quá mức rộng lớn nên không ai tìm thấy.” Lục Ngô nói. “Mau áp chế nó, nếu không các ngươi sẽ bị hút khô.”
“Hút khô? Không phải chỉ có năm ngàn năm sao?” Diệp Duy ngẩng đầu, kinh ngạc nói.
Lục Ngô nhìn lão giả, híp mắt nói: “Ngươi trông khá quen… ai nói với ngươi Trấn Thọ Thung chỉ hấp thụ năm ngàn năm thọ mệnh?”
Diệp Duy cúi thấp đầu, xua tay. “Ta không biết, ta chỉ đoán mò thôi.”
Vừa cúi đầu xuống, Diệp Duy chợt phát hiện mình già đi rất nhiều.
“Diệp Duy, nhanh lên, mau sử dụng thánh vật.” Diệp Diệc Thanh thúc giục hắn.
Diệp Duy lấy thánh vật ẩn chứa năm ngàn năm sinh cơ ra.
Lục Châu và các đồ đệ bay lượn khắp nơi, tìm cách phá vỡ bình chướng nhưng không thành công.
Lục Ngô ở bên ngoài cũng công kích bình chướng liên tục nhưng nó vẫn vững chắc như tường đồng vách sắt.
“Sư phụ!” Tiểu Diên Nhi hốt hoảng hô lên.
Đám người quay đầu nhìn nàng mới phát hiện Tiểu Diên Nhi trông đã già đi, mái tóc trắng xoá, mà Hải Loa cũng hệt như nàng, trở thành một bà lão.
Bạn cần đăng nhập để bình luận