Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 748

Đám thôn dân Cổ La Thôn lập tức thở phào nhẹ nhõm. Phế vật đúng là phế vật, còn cho rằng cầm được thanh đao lên là có thể học thành tài rồi đánh bại bọn hắn hay sao?
Đúng là cái thứ nô lệ trời sinh! Trong lòng bọn hắn thầm đắc ý, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài.
Lão đầu kia thi triển một chiêu Huyền Thiên Tinh Mang mạnh đến đáng sợ, bọn hắn không dám trêu chọc vào. Cũng may nơi này còn có Qua Long đại nhân.
Thôn dân Cổ La Thôn thầm nghĩ, ráng nhẫn nhịn thêm một chút, đợi lão nhân này đi rồi, nhất định phải treo tên phế vật này lên quất roi mười ngày mới hả giận!
Thiếu niên Vu Chính Hải nhìn Bích Ngọc Đao cắm vào mặt đất, ngượng ngùng nói: “Quả nhiên ta là một tên phế vật.”
Nhưng trong mắt đám người Ma Thiên Các, thiếu niên Vu Chính Hải có thể vận dụng đao pháp như nước chảy mây trôi đã là rất kinh người! Chỉ là trong người hắn không có nguyên khí mà thôi.
Lục Châu vuốt râu nói: “Nắm giữ thần vận, đừng chú trọng hình thức… Mới làm có một lần, cớ gì phải vội.”
Lục Châu lật tay, Bích Ngọc Đao ngoan ngoãn bay tới. Lục Châu đặt Bích Ngọc Đao vào tay Vu Chính Hải lần nữa.
Thiếu niên Vu Chính Hải nhìn thanh đao, khẽ gật đầu tiếp nhận rồi bắt đầu diễn luyện lần thứ hai.
Lục Châu không tiếp tục làm mẫu mà đứng bên cạnh quan sát.
Có lần đầu tiên thực hành, những lần sau đó đao pháp của thiếu niên Vu Chính Hải càng lúc càng thuần thục, đến mức khiến đám người Ma Thiên Các phải âm thầm giật mình.
Lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm… mỗi lần đều có sự tiến bộ rõ rệt!
Vu Chính Hải cảm giác Bích Ngọc Đao như một phần cơ thể mình, hắn ra sức huy động từng đao, đao pháp ngày càng hữu lực, ngày càng điên cuồng!
Ầm! Đao chém vào gốc cây, tạo thành một vết nứt.
Diễn luyện kết thúc. Thiếu niên Vu Chính Hải hít vào một hơi thật sâu.
Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Tốt.” Cũng có nghĩa là, không cần diễn luyện nữa.
Lục Châu chỉ tay về phía đám thôn dân Cổ La Thôn. “Tự chọn.”
Vu Chính Hải cảm nhận được Bích Ngọc Đao truyền tới cảm giác mát lạnh, một loại tự tin khó hiểu xộc lên đầu, hắn chỉ tay về phía A Đông: “Ngươi.”
A Đông sững sờ: “Ta?”
Lục Châu nói: “Lão phu sẽ không nhúng tay vào trận đấu giữa các ngươi. Kẻ nào thắng hắn sẽ được sống.”
Thiếu niên Vu Chính Hải cầm chặt Bích Ngọc Đao trong tay, tiến về phía trước. A Đông nhướng mày cầm một cây xẻng lên nói: “Đây là do ngươi tự chọn!”
Nói xong, A Đông xắn tay áo lên, lộ ra bắp tay rắn chắc. Người Nhu Lợi trời sinh mạnh mẽ, thân thể săn chắc như dã thú. Ánh mắt hắn băng lãnh, cầm xẻng vọt tới.
Thiếu niên Vu Chính Hải theo bản năng lùi lại một bước. Lục Châu khẽ nói: “Lui thì chết. Tiến lên có thể sống sót.”
Tóc gáy Vu Chính Hải dựng thẳng lên… còn gì để sợ hãi nữa chứ? Hắn hét lên một tiếng, cầm chặt Bích Ngọc Đao trong tay lao lên.
A Đông vung xẻng hét: “Tìm chết!”
Thiếu niên Vu Chính Hải giơ Bích Ngọc Đao lên đón đỡ. Ầm! Hắn lui lại ba bước ổn định thân hình.
A Đông cười lạnh nói: “Chỉ có như thế?” Hắn lại vung xẻng lên với lực mạnh hơn.
Thiếu niên Vu Chính Hải nhìn không chớp mắt, ngón tay dùng sức quá mạnh khiến đốt ngón tay trắng bệch.
“Thả lỏng.” Tiếng nói của Lục Châu vang lên bên tai.
Vu Chính Hải ý thức được mình đã quá khẩn trương, bèn hít sâu một hơi để bình phục tâm tình. Nghĩ đến sau lưng còn có sư phụ nhắc nhở và chỉ điểm, Vu Chính Hải nhanh chóng thả lỏng.
Vù! Một xẻng đánh tới.
Vu Chính Hải không lùi mà tiến, theo bản năng nghiêng người né xẻng đánh tới, đồng thời dùng vai va chạm đối phương.
Ầm! A Đông bị đụng bay.
“Đây là…”
“Chuyện gì xảy ra?”
Thôn dân Cổ La Thôn đưa tay dụi mắt, cứ ngỡ mình gặp ảo giác.
Một chiêu vừa rồi của thiếu niên Vu Chính Hải thành thạo như mây trôi nước chảy, hệt như hành động của một tu hành giả… Sao có thể như vậy?
Qua Long cau mày, thiếu niên này đúng là thiên tài tu hành khó gặp!
A Đông không phục, nhặt xẻng lên quất tới lần nữa.
Thiếu niên Vu Chính Hải bình tĩnh nhìn A Đông vọt tới, biểu tình như biến thành người khác, trầm giọng nói: “Yếu.” Bàn tay huy động, chỉ trong giây lát đã chém ra ba đao!
Xẻng trong tay A Đông gãy thành ba đoạn rơi xuống mặt đất.
A Đông trợn tròn mắt không thể tin nổi nhìn vũ khí của mình nằm dưới đất, khi hắn ngẩng đầu lên, thiếu niên Vu Chính Hải đã đứng trước mặt hắn từ lúc nào, hai tay cầm Bích Ngọc Đao giơ lên cao rồi chém xuống.
Đám thôn dân Cổ La Thôn sửng sốt nhìn Vu Chính Hải như đang nhìn một con quái vật.
Thiếu niên Vu Chính Hải lại giơ đao lên. Ầm ầm ầm! Liên tục ba đao chém vào lồng ngực A Đông.
Máu tươi cuồn cuộn chảy ra ướt đẫm cả ngực áo. Đau đớn đến mức không còn cảm giác, trong mắt A Đông lúc này chỉ còn lại nỗi sợ hãi vô tận khiến trái tim run rẩy, cùng với sự bất lực đến tuyệt vọng.
Hắn chưa bao giờ ngờ được rằng thiếu niên A Hải sẽ có lực lượng mạnh đến mức này. Hai mắt hắn nhìn vào lồng ngực Vu Chính Hải, nơi đó có rất nhiều vết sẹo. A Đông nhớ rất rõ, mười vết trong số đó là do hắn lưu lại.
A Đông giật mình hiểu ra… lang sói quay đầu, không phải báo ân thì là báo oán! Mà người trước mắt lại càng đáng sợ hơn cả lang sói!
A Đông ngã xuống. Thiếu niên Vu Chính Hải lại chém thêm một nhát. Đầu A Đông lăn lông lốc đến dưới dân đám thôn dân Cổ La Thôn.
Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, thiếu niên Vu Chính Hải giơ đao chỉ về phía đám thôn dân, sống lưng thẳng tắp, trong mắt ngập tràn sát khí.
Đám thôn dân sợ hãi lui lại, toàn thân run rẩy. Ánh nắng chiều tà rọi vào lưỡi đao, máu tươi tí tách chảy xuống, hai bàn tay Vu Chính Hải ướt đẫm mồ hôi pha lẫn với máu.
“Giết hắn!”
Hai con chó săn nghe lệnh lập tức nhào về phía thiếu niên Vu Chính Hải.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, thiếu niên như biến thành một vị cao thủ, toàn thân xoay tròn, hung hăng chém xuống!
Bích Ngọc Đao chém ngang thân hai con chó săn khiến chúng không kịp phát ra tiếng kêu thảm đã ngã xuống đất.
Thôn dân Cổ La Thôn quá sợ hãi, chỉ còn biết lui lại. Thanh niên trai tráng trong thôn vội vàng chạy ra, nhiều người không hiểu rõ chân tướng, thấy thiếu niên Vu Chính Hải cầm đao dính đầy máu, lập tức mắng to:
“Cẩu vật, mày muốn tạo phản?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận