Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 963

Bạch Trạch ngoan ngoãn lăng không đứng yên tại chỗ như để biểu đạt lòng trung thành nửa bước không rời.
Lục Châu nhìn về phía Cát Lượng biến mất rồi nhảy lên lưng Bạch Trạch quay về Vân Sơn.
Trở về phòng, Lục Châu mở giao diện Hệ thống lên xem.
Điểm công đức: 178.040 điểm.
Bên giao diện thẻ đạo cụ, hai tấm thẻ Lương Sư Ích Hữu và Vạn Thế Sư Biểu nằm ở vị trí bắt mắt nhất. Hai tấm giá sáu mươi ngàn điểm công đức…
Đắt xắt ra miếng. Rốt cuộc có nên mua hay không đây?
Lục Châu hiện tại là cửu diệp trung kỳ, còn phải tu luyện một đoạn thời gian nữa mới có thể khai diệp. Pháp thân Thiên Giới Bà Sa thì đến năm trăm ngàn điểm công đức.
Suy tư một lúc, Lục Châu quyết định mua.
[Ting ! tiêu hao 60.000 điểm công đức, thu hoạch được 'Lương Sư Ích Hữu' và 'Vạn Thế Sư Biểu', xin hỏi có sử dụng không?].
Thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ. Lão phu vì đồ đệ mà đau nát tim.
“Sử dụng.”
Hai tấm thẻ tức thì tiêu tán, Lục Châu không cảm thấy có gì thay đổi, mọi thứ vẫn rất bình thường. Hắn thậm chí đứng lên hoạt động tay chân cũng không thấy có gì lạ.
Suy tư một lát, Lục Châu quyết định rút thưởng.
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 110 điểm may mắn, thu hoạch được 1 Thẻ Nghịch Chuyển.].
Vừa tốn sáu mươi ngàn điểm mua thẻ, vậy mà 110 điểm may mắn chỉ đổi lấy một tấm Thẻ Nghịch Chuyển?
Vuốt giận.
Điểm công đức: 117.990 điểm.
“Rút thưởng!”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được toạ kỵ Đương Khang.].
[Đương Khang: là toạ kỵ quý hiếm đang ở thời kỳ thiếu niên, Đương Khang đang chạy đến Ma Thiên Các.].
Lục Châu hài lòng gật đầu. Rốt cuộc cũng may mắn một lần.
Nhưng mà nghĩ lại, Hệ thống cho lão phu nhiều toạ kỵ như vậy làm gì? Đối với một tu hành giả bình thường thì một con toạ kỵ đã đủ dùng rồi, mà Lục Châu bây giờ lại có đến bốn con, tính luôn Đương Khang là cả thảy năm con.
Chẳng lẽ muốn lão phu mở thảo cầm viên?
Lục Châu nhớ tới Cùng Kỳ. Trong các toạ kỵ thì Cùng Kỳ có sức chiến đấu cường đại nhất, chẳng qua nó vẫn đang trong thời kỳ ấu niên. Quan hệ giữa Minh Thế Nhân và nó không tệ, kỳ thực còn trông rất xứng đôi.
Nếu dùng không hết thì cho các đồ đệ dùng cũng là một ý hay.
Cùng lúc đó, trong một sơn mạch xa xôi không biết tên, một con hung thú có hình dạng như heo, thân cao sáu thước, bề ngang bốn thước, toàn thân màu xanh nhạt, hai cái tai to vểnh ra, bốn chiếc răng nanh dài trông như ngà voi lộ rõ, hung thú tựa như nghe được tiếng triệu hoán, nó rời khỏi bầy đàn bay về phía chân trời.
Sau đó Lục Châu lại rút thêm 500 điểm công đức, điểm may mắn tích luỹ lên 100 điểm cũng không thu hoạch được gì, bèn ngưng rút thưởng và tiến vào trạng thái tu luyện.
Tử Lưu Ly phát huy tác dụng, Lục Châu dễ dàng bình tâm tĩnh trí, tốc độ vận chuyển nguyên khí tăng lên rất nhiều.
Lúc này, Ngu Thượng Nhung đang chậm rãi đi bộ trong rừng sâu.
Thời niên thiếu khi còn chưa tu hành, hắn từng đi qua biết bao cánh rừng và núi non hiểm trở, vượt qua vô số sinh tử kiếp. Nhưng bây giờ không giống như xưa, hoàn cảnh nơi này cũng hung hiểm hơn rất nhiều.
Ngu Thượng Nhung nhìn thấy trước mặt có một khoảng đất trống trải ẩn hiện quang mang. Kinh nghiệm nói cho hắn, nơi này không phải chỗ ở của hung thú mà là một bảo địa nào đó. Tu hành giới thường xảy ra chuyện như vậy, có tu hành giả muốn bắt hung thú nhưng bị hung thú đánh giết, bảo vật trên thân thất lạc. Người vận khí tốt có thể nhặt được.
“Vận khí không tệ.”
Ngu Thượng Nhung bước tới, trước mặt hắn có rất nhiều cọc đá được dựng lên lộn xộn không theo thứ tự. Ngu Thượng Nhung cẩn thận nhặt một hòn đá lên ném vào khu vực trống. Thấy không có vấn đề hắn mới bước tới, vòng qua mấy cột đá đi tới khu vực phát sáng.
“Có trận văn?” Một trận văn thông thường cần phải có người thôi động mới toả ra quang mang. Hiển nhiên có người đã từng đến nơi này.
Ngu Thượng Nhung rất nhạy cảm với nguy hiểm, cảm thấy nơi này có vấn đề, hắn lập tức điểm mũi chân, vận dụng chút nguyên khí còn sót lại trong cơ thể để phóng lên trời hòng rời khỏi khu vực này.
Nhưng chính lúc đó, những cây cột đá đột nhiên liên kết với nhau bởi trận văn tạo thành thiên la địa võng. Ngu Thượng Nhung nhíu mày hạ xuống đất.
Ra không được.
Ngu Thượng Nhung thử đi bộ, nhưng mỗi khi hắn muốn rời khỏi khu vực đó, những cây cột đá lại biến thành tấm lưới vô hình ngăn cản hắn.
“Chỉ có thể vào, không thể ra?”
“Thôi vậy, ở đây tu hành cũng được. Đợi thương thế khỏi hẳn rồi đi cũng không muộn.”
Nghĩ vậy, Ngu Thượng Nhung ngồi tựa vào một cột đá, nhắm mắt điều tức.
Lúc này chợt có một tiếng cười trầm thấp ngoài bãi đá truyền đến.
“Báo ứng nha… không ngờ báo ứng lại đến nhanh như vậy.” Người xuất hiện chính là đồ đệ của Diệp Chân, Giang Tiểu Sinh.
Ngu Thượng Nhung mở mắt nhìn vào bóng dáng trong bóng tối, ung dung bình tĩnh nói: “Ngươi muốn giết ta?”
“Sư phụ ngươi giết sư phụ ta, ta giết ngươi là việc đương nhiên.”
“Trận văn này do ngươi thiết kế?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
“Ta còn chưa có năng lực này, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, trận pháp này là do các bậc tiên hiền để lại. Mỗi khu vực có ba trăm sáu mươi mốt cây cột đá tạo thành thiên võng, chỉ có thể vào không thể ra. Hài cốt chồng chất quanh đây chính là minh chứng tốt nhất, chỉ có thể trách ngươi không may.” Giang Tiểu Sinh nói.
“Ngươi cảm thấy trận văn này có thể vây khốn ta?” Ngu Thượng Nhung mỉm cười thản nhiên.
“Ha ha, sư phụ ta còn tự tin hơn ngươi nhiều. Người vốn có chín mạng, nhưng trong trận pháp này đã đánh mất năm mạng, về sau người phải hấp thu tu vi của tu hành giả cùng cấp mới khôi phục lại sáu mạng.” Giang Tiểu Sinh nói.
Ngu Thượng Nhung chậm rãi đứng lên, dựa vào nguyên khí còn thừa lại trong tích tắc xuất hiện bên rìa khu vực, trên đỉnh đầu hiện ra mấy chục đạo kiếm cương.
Giang Tiểu Sinh hoảng hốt lui lại, lách mình trốn ra thật xa. Đồng thời thiên võng cũng xuất hiện ngăn cách hai người.
“Sư phụ ngươi cũng xứng so sánh với ta?” Ngu Thượng Nhung lắc đầu nói, “Ngươi không cần phải sợ, nguyên khí của ta đã cạn kiệt. Cho ngươi một cơ hội báo thù cho sư phụ, ngươi dám đi vào không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận