Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1489

Minh Thế Nhân cười nói: “Không phải ngươi đã tìm được rồi đó sao?”
“Vừa rồi là tìm kiếm Huyền Vi Thạch, lần này ta sẽ tìm kiếm thảo dược. Mấy loại thiên tài địa bảo như Huyền Mệnh Thảo, Thiên Hồn Thảo, Huyết Sâm… đều quý giá không thua gì Huyền Vi Thạch.” Khổng Văn đáp.
Đám người gật đầu.
Bốn huynh đệ Khổng Văn nhanh chóng vẽ phù chỉ, bày ra trận pháp. Khổng Văn nói:
“Các huynh đệ, lão tiên sinh tín nhiệm chúng ta, chúng ta không thể lười biếng. Tản ra tìm kiếm nào.”
“Vâng.”
Lục Châu nói: “Năm huynh đệ Tôn Mộc nhất định đã tìm kiếm một lượt, ngươi không sợ uổng phí sức lực?”
Khổng Văn đáp: “Bọn hắn là vu sư, sử dụng vu thuật để tìm. Nơi này hẳn cũng đã bị nhiều người tìm qua một lần. Tuy vậy huynh đệ chúng ta vẫn có phương pháp đặc thù riêng, người khác có thể không tìm thấy nhưng biết đâu chúng ta lại thấy thì sao? Cho dù không tìm được cũng chẳng tổn thất gì.”
“Ngươi là người thông minh.” Lục Châu khen ngợi.
Đám người Khổng Văn tản ra bốn phía, bắt đầu tìm kiếm. Toàn bộ thung lũng bị ấn phù đặc thù chiếm cứ. Khổng Văn nhảy lên không trung, cẩn thận quan sát xung quanh.
Đúng lúc này, một màn quỷ dị xuất hiện !
Toàn bộ ấn phù truy tung nhanh chóng tụ lại một chỗ.
Đám người kinh ngạc trợn mắt nhìn, ngay lập tức tiến về phía đó. Ấn phù tựa như bị một loại lực lượng nào đó thu hút, lao vụt đi.
“Thật kỳ quái.”
Khổng Văn nhíu mày đuổi theo. Lục Châu cũng điều khiển Bạch Trạch bay tới.
Đám ấn phù vọt ra khỏi biên giới thung lũng, bay về trước.
“Có chuyện gì thế?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Ta cũng không biết, lần đầu tiên gặp phải cảnh này.” Khổng Văn nghi hoặc nói.
“Không lẽ thật sự có đồ tốt?”
“Cũng chưa chắc.” Khổng Văn đáp, “Tình huống này không giống với lúc phát hiện thiên tài địa bảo… Ấn phù này chỉ khi gặp năng lượng đặc biệt mới vỡ ra như bông tuyết. Hiện tại… có lẽ là gần đây có trận pháp hấp thu nguyên khí.”
Đám người đuổi theo ấn phù. Toàn bộ ấn phù truy tung đột ngột lao vọt xuống một vực sâu.
“Mọi người cẩn thận.” Khổng Văn nhắc nhở.
Vực sâu đen ngòm không nhìn thấy đáy, trông hệt như Hắc Thuỷ Huyền Động.
Lục Châu sử dụng lực lượng Mệnh Cách U Minh Lang Vương, phóng tầm mắt nhìn xuống.
Đám ấn phù đang không ngừng vọt xuống đáy vực sâu tựa như có gì đó thu hút nó, cảnh tượng vô cùng quỷ dị. Lục Châu vung tay đánh ra một chưởng.
Kim sắc chưởng ấn toả kim quang sáng rực từ trên trời giáng xuống, tiến vào trong hắc ám, rọi sáng cả vực sâu.
Réc !
Một tiếng kêu bén nhọn vang vọng đất trời xuất hiện. Từ trong vực sâu có đoàn hoả quang phóng thẳng lên tận trời.
“Hoả Phượng!” Khổng Văn giật nảy mình thốt lên.
Năng lượng nóng bỏng khiến đám người lùi về sau.
Khi hoả quang phóng lên tới bầu trời, ánh sáng đột nhiên tăng lên gấp trăm ngàn lần, sải cánh giang rộng ra dài đến mấy trăm trượng bao trùm thiên không.
Hắc vụ trong bí ẩn chi địa bị Hoả Phượng Hoàng rọi sáng như ban ngày!
“Không ngờ lại là Hoả Phượng Hoàng!” Khổng Vũ kích động nói.
Đám người Lục Châu cũng kinh ngạc không thôi. Lục Ly thất thanh nói: “Thần điểu hiện thế… không biết là phúc hay hoạ!”
Nhan Chân Lạc cũng tán thán: “Không ngờ đời này ta lại được nhìn thấy thần điểu Hoả Phượng… Trước đây chỉ đọc thấy trong cổ tịch, thì ra Hoả Phượng trông như thế này.”
Hoả quang cháy rừng rực, chỉ có thể nhìn thấy đại khái hình dáng của nó. Trên đầu Hoả Phượng có mào, cái đuôi dài bắn ra hoả diễm. Hình thể của nó cực lớn, tản ra sóng nhiệt nóng hừng hực và quang mang rực rỡ như mặt trời khiến người ta nhìn mà than thở.
Réc !
Hoả Phượng vỗ cánh, hoả diễm xuất hiện đầy trời bắn ra tung toé. Đám hung thú trên không trung đều bị hoả diễm đâm xuyên thân thể, rơi lả tả xuống đất.
“Né tránh!” Lục Châu gọi ra cương khí hộ thể ngăn cản hoả diễm.
Hỏa Phượng miểu sát đám phi cầm xung quanh rồi bay về phương bắc.
Phàm là những nơi nó lướt qua, chim thú diệt tuyệt, hắc ám bị xua tan… Hỏa Phượng dùng sức mình chiếu sáng không gian vạn mét xung quanh.
Khổng Văn lúng túng nói: “Lão, lão tiên sinh… ta, ta không ngờ lại dẫn ra Hỏa Phượng. Xin lão tiên sinh thứ tội!”
Lục Châu lắc đầu: “Không, ngươi làm rất tốt.”
Được khích lệ, Khổng Văn mộng bức nhìn Lục Châu.
“Lão tiên sinh, ngài… ngài không phải đang định đánh hạ Hỏa Phượng đó chứ?”
Lục Châu điều khiển Bạch Trạch, hạ lệnh: “Cùng lên.”
Đám người lập tức bay theo.
Khổng Văn sững sờ tại chỗ, trong một khoảnh khắc không biết có nên đuổi theo hay không.
“Đại ca?” Khổng Vũ gọi.
Khổng Văn rốt cuộc đưa ra lựa chọn, cương quyết nói: “Là phúc thì không phải hoạ, là hoạ thì không tránh khỏi. Cùng lên!”
Đám người cấp tốc lướt qua chân trời.
Khi Hỏa Phượng nở rộ quang mang, cũng là lúc nó bại lộ chính mình.
Lục Châu rất muốn dùng một đống thẻ Một Kích Chí Mạng để đánh giết nó. Nhưng đây là Hỏa Phượng.
Hỏa Phượng có một loại năng lực đặc thù: dục hoả niết bàn, trọng sinh sống lại.
Nó còn có một biệt danh là Bất Tử Điểu.
“Nó là cấp bậc gì?” Lục Châu hỏi.
“Truyền thuyết nói rằng Hỏa Phượng là thánh thú của Thái Hư từ thời thượng cổ… Về sau không biết vì nguyên nhân gì, nó ẩn nấp trong bí ẩn chi địa. Nhìn tình hình này có vẻ nó đã bị giáng cấp không ít, nhưng ít nhất cũng là thú hoàng.” Khổng Văn cố ức chế tâm tình kích động nói.
“Đây chính là nguyên nhân các chân nhân đều chạy tới phía bắc?” Lục Châu hỏi.
“Trong thời kỳ đỉnh phong, Hỏa Phượng là một trong những hung thú có đẳng cấp cao quý nhất. Mỗi khi niết bàn đều là thời kỳ suy yếu nhất của nó. Thừa dịp nó còn là thú hoàng, không vị chân nhân nào là không muốn lấy được Mệnh Cách Chi Tâm của nó. Hàng năm, tứ đại chân nhân đều phái người đi tìm thú hoàng, nhưng bí ẩn chi địa quá lớn, thú hoàng lại thích ẩn trốn trong khu vực trung tâm, trí tuệ cũng rất cao. Lần này hiện tượng mất cân bằng xuất hiện, các vị chân nhân tuyệt đối sẽ không từ bỏ cơ hội.”
Nhan Chân Lạc lo lắng nói: “Các chủ, mục tiêu quá dễ thấy… Chúng ta có tiếp tục truy đuổi không?”
“Tiếp tục.” Lục Châu quả quyết nói.
Một con Hỏa Phượng này, có trăm khối Huyền Vi Thạch cũng không thể so sánh nổi. Sao Lục Châu có thể bỏ qua?
Bạn cần đăng nhập để bình luận