Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1076

Vệ quốc công Lý Xương cũng lên tiếng:
“Ngươi bêu danh bọn ta, nhưng chỗ tốt thì ngươi chiếm, thanh danh Trương gia cũng trở nên thơm phức, trên đời này sao lại có chuyện tốt như vậy? Nếu ngươi không phục, vậy để bản quốc công dẫn theo bách tính đến Đại Lý Tự điều tra chuyện này!”
“Ngươi !” Trương Nguyên Nhân chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, lồng ngực bị ép đến khó thở.
Vân quốc công Trịnh Đĩnh cũng góp lời: “Bây giờ ngươi và ngự lâm quân cùng tám vị tướng quân giằng co với bệ hạ, ngươi làm như vậy đâu chỉ là bức cung, mà còn là tạo phản!”
“A !”
Bị chụp mũ cho tội danh quá lớn, Trương Nguyên Nhân rốt cuộc chịu không nổi nữa, điên cuồng lao về phía cây trụ. Ầm!
Trên quảng trường trước cổng Tuyên Chính điện lập tức yên tĩnh một mảnh. Trong lòng Lý Vân Tranh không khỏi run rẩy.
Máu tươi từ từ chảy dọc trên thân trụ, thân thể Trương Nguyên Nhân ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
Bách tính lập tức huyên náo hô hào: “Trương đại nhân!”
Hàng trăm tướng sĩ ngự lâm quân quỳ xuống, trường kích gõ mạnh xuống đất, trên mặt tràn đầy kinh hãi nhìn thi thể Trương Nguyên Nhân. Văn võ bá quan cũng kinh hãi vô cùng. Trương Nguyên Nhân quả thật dùng cái chết để minh giám!
“Cha !” Trương Kính Nguyên tê tâm liệt phế kêu gào nhưng không thể động đậy trước bàn tay như gọng kìm của Vu Chính Hải.
Ngay cả bốn vị quốc công cũng không ngờ Trương Nguyên Nhân lại thật sự đi tìm cái chết. Lúc này làm sao bình ổn lòng dân đây?
Lý Vân Tranh kinh hoảng. Làm vua một nước thật không dễ dàng. Lão sư từng nói làm vua thì không thể có nhược điểm, nhưng hắn lại có rất nhiều… Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải đại khai sát giới?
Đúng lúc này, Tư Vô Nhai lại thản nhiên vung tay áo. Vương Vận lập tức bưng tới một đống văn kiện, cung kính dâng lên.
Tư Vô Nhai sử dụng nguyên khí, cao giọng đọc:
“Năm Chân Vũ thứ 306, Trương Nguyên Nhân chiếm đoạt ba ngàn mẫu ruộng tốt ở Lũng Hữu, khiến người dân Lũng Hữu chết đói đầy đường, đây là chứng cứ phạm tội thứ nhất, dán lên bố cáo thiên hạ.”
Như đã được chuẩn bị từ trước, đằng sau có một binh sĩ tiến tới dán trang giấy kia lên.
“Năm Chân Vũ thứ 310, Thục Địa ở Kiếm Nam Đạo xảy ra thiên tai, Trương Viêm Thần, cũng chính là con trai thứ của Trương Nguyên Nhân, chiếm đoạt mấy chục vạn cân lương thực cứu nạn. Dán lên đi.”
“Năm Chân Vũ thứ 325, Trương Bột dẫn theo ba vạn đại quân đại chiến với Bắc Cảnh. Vì muốn sống sót, hắn rời khỏi biên quan rồi chạy trốn về phía Nam khiến mười vạn đại quân dị tộc vượt sông Vị Thuỷ xâm nhập vào Đại Đường. Dán lên đi.”
Một loạt động tác này khiến Lý Vân Tranh nhìn đến choáng váng. Lão sư chuẩn bị thứ này từ bao giờ? Lão sư làm sao làm được?
Không chỉ có Lý Vân Tranh, bá quan văn võ cũng ngây ngốc nhìn.
Lục Châu hài lòng gật đầu. Nếu đổi lại là hắn phải xử trí tình cảnh này thì cứ một chưởng chụp chết những kẻ không phục, những người khác sẽ lập tức thuận theo, nhưng như vậy sẽ đánh mất lòng dân. Một chiêu này của Tư Vô Nhai không cần Lục Châu động thủ nhưng lại vừa giết người vừa tru tâm.
Lý Vân Tranh rất muốn tặng cho lão sư một tràng vỗ tay, nhưng vì là hoàng đế nên hắn chỉ có thể nhịn xuống. Lão sư cố ý khích tướng Trương Nguyên Nhân, đợi đến khi hắn chết lập tức vạch trần tội danh của hắn. Như vậy Trương Nguyên Nhân dùng cái chết để minh giám đã biến thành sợ tội tự sát.
Thật diệu!
Quả nhiên, sau khi dán đầy tội danh của Trương Nguyên Nhân lên, Tư Vô Nhai cao giọng nói:
“Trương Nguyên Nhân tự biết mình nghiệp chướng nặng nề, dưới chân thiên tử, sợ tội tự sát.”
Bách tính thẫn thờ nhìn một loạt tội danh của Trương Nguyên Nhân dán đầy trên bảng bố cáo. Rốt cuộc cũng có người phẫn hận mắng to:
“Thì ra tên cẩu tặc này là loại người như vậy!”
“Không ngờ người chúng ta vẫn luôn ủng hộ lại thối nát như thế! Đồ hèn hạ! Ta thật muốn rút Long Ngâm Kiếm ra tự tay chém chết hắn!” Trong đám người lại có người mắng chửi.
“Sao ngươi được mang kiếm vào hoàng cung?” Một bách tính nghi hoặc hỏi.
“Đúng ha… sao ta lại có kiếm nhỉ?... Đây là muốn hãm hại chúng ta! Hắn muốn mượn tay bệ hạ giết người diệt khẩu! Thật đáng sợ!”
Bách tính lập tức lui lại mấy bước, sau đó sợ hãi quỳ phịch xuống, dập đầu cầu xin tha thứ.
Tư Vô Nhai gật đầu nhìn về phía Lý Vân Tranh. Lúc này Lý Vân Tranh mới đứng lên, giang hai tay ra nói:
“Bình thân. Các vị là con dân của trẫm, là máu thịt của trẫm. Trẫm mà động thủ với các vị chẳng khác nào tự treo cổ mình. Mau bình thân !”
“Đa tạ bệ hạ nhân từ!” Trong đám bách tính có người hô to. “Các vị hương thân phụ lão, cùng hô với ta nào!”
Lục Châu nhíu mày nhìn. Con hàng này thật là qua loa.
Ngay lúc này, trên bầu trời Tuyên Chính điện đột nhiên có một hắc ảnh bay tới.
Tư Vô Nhai lập tức nói: “Bá quan văn võ không được lui lại, bảo vệ bách tính!”
Bảo vệ cái rắm! Vừa thấy có người bay tới, đám bá quan văn võ chạy nhanh hơn bất kỳ ai, đồng loạt nấp ra phía sau lưng đám ngự lâm quân.
“Đám chó hoang này… quả nhiên đều không phải thứ gì tốt! Vẫn chỉ có bệ hạ là yêu dân như con!” Các bách tính vội vàng chạy về phía bậc thang.
Thế cục rốt cuộc cũng ổn định rõ ràng. Lý Vân Tranh xoay người nói với Tư Vô Nhai. “Đa tạ lão sư.”
Tư Vô Nhai gật đầu mỉm cười.
Vốn cho rằng người kia bay tới đối phó Tư Vô Nhai, đương nhiên sẽ bị Tư Vô Nhai đánh bại, mọi chuyện kết thúc. Nhưng không ngờ hắc ảnh lại cấp tốc lướt qua người hắn mà đánh về phía Lý Vân Tranh.
“Cẩu hoàng đế, nạp mạng đi!” Một tia kiếm cương khổng lồ xuất hiện toả ra hắc sắc phù văn.
Tư Vô Nhai nhướng mày. Cũng may hắn đã sớm dự đoán sẽ có kẻ đến gây chuyện nên mời sư phụ toạ trấn. Không ngoài dự liệu, màn này rốt cuộc cũng xuất hiện.
Hai mắt Lý Vân Tranh trợn trừng, trái tim vọt thẳng lên cổ họng. Khi đạo kiếm cương sắp đâm vào mi tâm hắn, bóng lưng già nua của Lục Châu đột nhiên xuất hiện chắn trước mặt.
Lục Châu nâng tay phải, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy đạo kiếm cương, giữa hai ngón tay toả ra lam quang. Lục Châu muốn nhân cơ hội này thử nghiệm uy lực của Thái Huyền chi lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận