Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 973

Vừa bay ra khỏi Vân Sơn, Vu Chính Hải chợt nghĩ tới một vấn đề, lập tức lăng không dừng lại, nhíu mày nghĩ: “Mà làm sao sư phụ biết?”
Chẳng lẽ sư phụ lão nhân gia người có thủ đoạn gì đặc biệt? Nhớ lại phương pháp liên lạc của Mạnh Trường Đông và Tư Vô Nhai, Vu Chính Hải bèn sờ sờ trên người mình.
Tóc, chân, hông… không hề có trận pháp hay ấn ký gì. Trong lòng Vu Chính Hải không khỏi cảm thấy ghen tị. Sư phụ quan tâm nhị sư đệ như vậy sao? Thật là bất công mà.
Lục Châu thi triển nhãn lực thần thông mới hai lần đã cạn sạch lực lượng phi phàm.
“Thần thông này cũng có chỗ tốt, nhưng quá lãng phí lực lượng.” Hắn thầm than một tiếng rồi lấy Tử Lưu Ly ra.
Từ khi có Tử Lưu Ly hoang cấp, Lục Châu chỉ cần khoảng ba ngày đã có thể khôi phục toàn bộ lực lượng phi phàm. Nhưng lúc này hắn lại cảm thấy hơi chậm, bèn lấy Thiểm Diệu Chi Thạch ra, mặc niệm một tiếng “sử dụng”.
[Ting ! Thiểm Diệu Chi Thạch không thể đề thăng phẩm chất của vật phẩm hoang cấp.].
Không cho thì thôi vậy.
Lục Châu thu hồi Tử Lưu Ly và Thiểm Diệu Chi Thạch rồi tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Trong ba ngày sau đó, Vu Chính Hải đi vòng quanh Vân Sơn tìm kiếm tung tích Ngu Thượng Nhung nhưng chưa thấy. Hắn vốn muốn nhờ người hỗ trợ nhưng nghĩ lại bọn họ đều là người hồng liên giới, không quá đáng tin, mà Tiểu Diên Nhi và Hải Loa có tu vi thấp vẫn nên ở lại bên cạnh sư phụ cho an toàn.
Với lực lượng của một mình hắn, tìm người chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Ngu Thượng Nhung lại lần nữa mở mắt.
Cát Lượng đang ngủ say bên cạnh. Trải qua một khoảng thời gian điều tức, thương thế và tu vi của hắn đã khôi phục.
May mắn là trong ba ngày nay trận pháp không tiếp tục hấp thu thọ mệnh. Cát Lượng tuy bổ sung không nhiều thọ mệnh nhưng xem ra nó có thể tự mình khôi phục.
Ngu Thượng Nhung lẩm bẩm: “Thiên Tử Kiếm…” Sau đó vung đoạn kiếm gãy ra, đoạn kiếm bay vòng quanh ba trăm sáu mươi mốt cây cột đá, toả ra vạn tia kiếm cương.
Hắn lơ lửng nhìn số lượng kiếm cương. “Vẫn còn thiếu nhiều.”
Với tu vi cửu diệp, ngưng tụ được mười ngàn tia kiếm cương đã là rất đáng gờm. Thế nhưng số lượng này vẫn chưa đủ bao trùm toàn bộ khu vực bãi đá.
“Cũng tốt, dễ dàng thành công sẽ rất vô vị.”
Ngu Thượng Nhung chập hai tay lại, kiếm cương trong lòng bàn tay bắn ra bốn phía. “Khai!”
Mười ngàn tia kiếm cương lập tức phân ra làm đôi, số lượng kiếm cương lúc này đã là hai ngàn tia. Các ngón tay khẽ run lên, Ngu Thượng Nhung cảm giác áp lực gia tăng đến mấy lần.
Đường đường là Kiếm Ma, chẳng lẽ lại chỉ có thể khống chế hai mươi ngàn tia kiếm cương? Hắn và Vu Chính Hải kỳ thực rất giống nhau, đều có lòng hiếu thắng cực mạnh, quyết không từ bỏ.
Nguyên khí phát tiết ra ngoài, kiếm cương lại phân làm đôi!
Trong khoảnh khắc bốn mươi ngàn tia kiếm cương xuất hiện, toàn bộ kiếm cương đột nhiên vỡ thành từng mảnh nhỏ như pha lê rồi tiêu tán.
Trường Sinh Kiếm rơi xuống đất phát ra âm thanh leng keng, Ngu Thượng Nhung cũng lảo đảo rơi xuống.
“Không được.”
Hắn lau mồ hôi trên mặt rồi ngồi xuống điều tức. Nguyên khí lại dần khôi phục, Ngu Thượng Nhung bắt đầu nghĩ cách khống chế nhiều kiếm cương hơn.
“Phải thu nhỏ thể tích, tiết kiệm nguyên khí.”
Ngu Thượng Nhung tổng kết lại sau lần thất bại vừa rồi. Chỉ cần kiếm cương đủ để chém đứt cương tuyến, không cần ngưng tụ ra kiếm cương quá lớn.
Đảo mắt lại một ngày trôi qua.
Ngu Thượng Nhung đã thử nghiệm hơn mười lần, toàn bộ đều thất bại.
Lần gần đây nhất, hắn ngưng tụ được sáu mươi ngàn tia kiếm cương nhưng thời gian duy trì quá ngắn, cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.
Đêm đến, trăng sáng treo cao, Ngu Thượng Nhung lâm vào trầm tư.
“Rốt cuộc Thiên Tử Kiếm là gì?”
Tư tưởng càng cao xa rộng lớn thì kiếm đạo càng cao?
Ánh mắt hắn nhìn về phía nửa đoạn Trường Sinh Kiếm. “Tranh cường hiếu thắng… vốn là việc tầm thường.”
Ngu Thượng Nhung chậm rãi đứng dậy, nín hơi ngưng thần, dưới chân xuất hiện kim ấn hình bát quái, nguyên khí bốc lên. Mũi chân điểm nhẹ, Ngu Thượng Nhung bay lên không trung, kiếm cương bộc phát.
Ông !
Rút kinh nghiệm từ những lần thất bại trước, tốc độ ngưng cương của Ngu Thượng Nhung nhanh hơn trước rất nhiều. Chỉ trong phút chốc đã xuất hiện vạn tia kiếm cương, sau đó một phân thành hai, hai phân thành bốn. Bốn mươi ngàn tia kiếm cương chi chít đầy trời.
“Pháp thân!”
Toà pháp thân kim sắc cửu diệp xuất hiện rọi sáng phương viên ngàn mét.
Vu Chính Hải đang tìm kiếm quanh Vân Sơn chợt quay đầu nhìn về phía một điểm sáng ở nơi xa. “Kim sắc pháp thân?”
Hắn không hề do dự, lập tức toàn lực phi hành về phía đó.
Ngu Thượng Nhung tiếp tục phát tiết nguyên khí. “Khai!”
Hơn hai mươi ngàn tia kiếm cương tách ra làm đôi tạo thành sáu mươi lăm ngàn tia, tuy vậy có mấy chục tia vì cách quá xa mà từ từ tiêu tán.
Trán Ngu Thượng Nhung ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt càng thêm cương quyết. Hắn chưa bao giờ chật vật như ngày hôm nay.
Trận văn giữa bia đá lại phát sáng lên. Nếu để trận văn bắt đầu hấp thu thọ mệnh thì lần thử nghiệm tiếp theo sẽ phải dời lại đến mấy ngày sau.
Dưới hoàn cảnh khốn khó, lực chiến đấu của Ngu Thượng Nhung lại càng được kích phát, hắn chính là loại cao thủ kiếm đạo gặp mạnh sẽ càng mạnh hơn!
Trong lúc gấp gáp, ánh mắt Ngu Thượng Nhung đảo qua ba trăm sáu mươi mốt cây cột đá.
“Vạn vật là kiếm?”
Ba trăm sáu mươi mốt cột đá… đây chẳng phải là một bàn cờ sao? Thế sự như cờ, có cương có nhu, nhân sinh cũng như một bàn cờ, sao có thể thiếu đi một bước.
- Giải thích, bàn cờ vây có 19 đường ngang và 19 đường dọc, tạo thành 361 điểm. Hết giải thích.
Ngu Thượng Nhung cười nhạt, bộc phát toàn bộ nguyên khí trong đan điền khí hải để ổn định gần sáu mươi lăm ngàn tia kiếm cương rồi tung người bay lên không.
Thiên võng lập tức xuất hiện, kiếm cương va chạm với cương tuyến! Phanh phanh phanh!
Mỗi một đường cương tuyến kết nối giữa hai cột đá đều bị tia kiếm cương chém đứt, toàn bộ tấm lưới chi chít khổng lồ bao bọc cả khu vực bị chém đến nát bấy, cảnh tượng vô cùng hoa lệ hùng vĩ. Ngu Thượng Nhung quả thật đã cố gắng hết sức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận