Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2119: Các loại quy tắc

Lục Châu hài lòng gật đầu rồi nhìn về phía Chiêu Nguyệt và Diệp Thiên Tâm. “Các ngươi đã lĩnh ngộ đại đạo, phải tranh thủ thời gian tấn thăng lên Chí Tôn.”
“Vâng!”
Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện dưới mặt đất. Sáu tên tu hành giả bị trọng thương nằm tê liệt dưới đất nhìn về phía Lục Châu.
Lục Châu hỏi: “Ai là kẻ chủ mưu?”
Đám người run rẩy nói: “Không.. không biết.”
“Đây không phải đáp án lão phu muốn nghe.” Trong tay Lục Châu xuất hiện một đạo lợi nhận.
“Là Vũ tộc! Vũ tộc sai chúng ta đến đây! Cầu xin Ma Thần đại nhân tha mạng!” Một người lập tức quỳ xuống đất dập đầu cầu xin tha thứ.
Không ngoài dự liệu của Lục Châu.
Ba người Vu Chính Hải lắc đầu nhìn đám người. Đã biết sẽ có kết cục này, sao còn ngu xuẩn như thế.
“Sư phụ, Vũ tộc cố ý muốn đối địch với chúng ta.” Vu Chính Hải nói.
Lục Châu khẽ hừ một tiếng: “Trước kia vi sư từng gặp mặt hắn, người này tâm cơ rất sâu, âm hiểm xảo trá. Vi sư nhất định sẽ đòi lại công đạo.”
Chiêu Nguyệt nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, vì sao Vũ Hoàng phải làm như vậy?”
“Vũ Hoàng muốn ngăn cản chúng ta lĩnh ngộ đại đạo, bảo vệ Thiên Khải Chi Trụ và Đại Uyên Hiến của hắn?” Diệp Thiên Tâm hỏi.
“Việc này không hợp với lẽ thường.” Lục Châu đáp, “Vũ Hoàng là người đứng đầu Vũ tộc, sẽ không lấy vận mệnh của toàn tộc ra đặt cược. Vi sư không có ấn tượng tốt với hắn, nhưng đối với Vũ tộc hắn là một vị minh quân. Với năng lực của hắn, lẽ ra đã có thể đoán được việc Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ là chuyện sớm muộn, nếu không hắn đã không giao Trấn Thiên Xử cho lão phu.”
“Không lẽ là do Minh Tâm Đại Đế cản trở?”
“Cũng không hợp lý. Minh Tâm còn ước gì chúng ta nhanh chóng lĩnh ngộ đại đạo. Hắn hình như rất hy vọng chúng ta mau chóng tấn thăng Chí Tôn, chẳng lẽ đại âm mưu của hắn có liên quan đến chúng ta?” Vu Chính Hải nghi hoặc nói.
Việc này khiến Lục Châu nhớ tới Cơ Thiên Đạo từng tiến hành một loại kế hoạch lợi dụng sinh mệnh của đệ tử để phá vỡ hạn chế về cửu diệp.
Lợi dụng sự đặc thù của mười đồ đệ, phá vỡ ràng buộc cửu diệp. Không lẽ… Minh Tâm cũng có kế sách tương tự?
“Chuyện này để sau này bàn lại.” Lục Châu nói. Trước mắt còn có việc quan trọng hơn cần làm.
Ầm ầm!
Thiên Khải Chi Trụ nội hạch vỡ tan tành, đất đá tung bay khắp nơi. Đám tu hành giả bị trọng thương nằm dưới đất mặt xám như tro tàn, nhìn đám đá vụn sắp chôn sống mình với vẻ tuyệt vọng.
Đúng lúc này, Lục Châu vung tay ném ra Phiền Lung Ấn.
Phiền Lung Ấn căng phồng lên che khuất cả không trung, đá vụn bay tới va vào Phiền Lung Ấn rồi văng ra xa. Lát sau khi đất đá đã yên tĩnh lại, Lục Châu mới thu hồi Phiền Lung Ấn.
Đám người rốt cuộc nhìn thấy Ngu Thượng Nhung bay ra, tay cầm Trường Sinh Kiếm.
Một ít đất đá bay về phía Ngu Thượng Nhung, trên thân hắn hiện lên quang mang nhàn nhạt, Trường Sinh Kiếm xoẹt một tiếng, trước mặt hắn có một mảnh không gian bị chém rách.
“Nhị sư huynh đã lĩnh ngộ đại quy tắc thành công.” Diệp Thiên Tâm vui vẻ nói.
“Chúng mừng nhị sư huynh.” Chiêu Nguyệt mỉm cười.
“Nhị sư đệ, lần này đệ lại đi trước ta.” Vu Chính Hải cũng cười nói.
Ngu Thượng Nhung không thèm chiếm tiện nghi, chắp tay nói: “Được đại sư huynh nhường cho.”
Khi đáp xuống đất, kim hoàn sau lưng Ngu Thượng Nhung xuất hiện trong một khoảnh khắc, mảnh kim diệp thứ mười tám mọc ra một nửa rồi lại biến mất.
“Bái kiến sư phụ.” Ngu Thượng Nhung khom người hành lễ.
Lục Châu gật đầu nói: “Rất tốt. Các ngươi đã lĩnh ngộ quy tắc gì?”
Diệp Thiên Tâm nói trước: “Đồ nhi lĩnh ngộ quy tắc không gian.”
Nói xong, hư ảnh nàng loé lên rồi xuất hiện ở tám phương hướng khác nhau, chỉ trong chớp mắt đã thay đổi vị trí, cuối cùng trở về chỗ cũ.
Chiêu Nguyệt lộ vẻ hâm mộ nói: “Sư phụ, đồ nhi không biết mình đã lĩnh ngộ quy tắc gì nữa.”
Lục Châu hiếu kỳ hỏi: “Còn có việc này?”
“Xin sư phụ chỉ giáo.” Chiêu Nguyệt đánh bạo khom người thỉnh giáo Lục Châu.
Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung và Diệp Thiên Tâm đều kinh ngạc nhìn Chiêu Nguyệt. Vu Chính Hải âm thầm giơ ngón tay cái lên, muội tử, đại sư huynh phục ngươi!
Lục Châu gật đầu: “Được.”
Hắn đẩy ra một chưởng Đại Vô Úy Ấn lóng lánh kim quang nhưng không mang theo bao nhiêu uy lực, đương nhiên đạo thánh bình thường cũng không cách nào đỡ nổi.
Chỉ thấy toàn thân Chiêu Nguyệt hoá thành thuỷ lãng, thân thể hư hoá, chưởng ấn bay xuyên qua người nàng đánh về nơi xa.
“Hửm?” Lục Châu kỳ quái vô cùng.
Chiêu Nguyệt buồn bực xoè tay nói: “Chính là như vậy đó sư phụ.”
“Ta thử một chút.” Vu Chính Hải đẩy ra Đại Huyền Thiên Chưởng. Chưởng ấn càng nhanh và bá đạo hơn của sư phụ.
Chiêu Nguyệt cấp tốc đẩy chưởng đón đỡ. Ầm!
Hai chưởng va chạm, chưởng lực gần như ngang nhau. Vu Chính Hải kinh ngạc nói: “Kỳ diệu như vậy? Chưởng lực của sư muội giống hệt như ta?”
“Là cân bằng.” Lục Châu rốt cuộc nhớ tới loại quy tắc này.
Cân bằng? Đám người kinh ngạc.
“Gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu, đây chính là quy tắc của Chiêu Nguyệt, có thể cân bằng được địch ta.” Lục Châu giải thích.
Trước mặt Chiêu Nguyệt, chúng sinh bình đẳng? Lần này đến phiên Diệp Thiên Tâm hâm mộ nói: “Vậy chẳng phải ngũ sư tỷ có thể đối địch với Đại Đế rồi?”
“Không phải.” Lục Châu lắc đầu nói, “Cân bằng là một loại lực lượng chứ không phải quy tắc. Đại quy tắc là thủ đoạn của Chí Tôn, sau này giao thủ sẽ phải so quy tắc là chính. Năng lực điều khiển quy tắc của Đại Đế hơn xa Chiêu Nguyệt rất nhiều.”
Vu Chính Hải cười nói: “Sư phụ nói rất có lý, một đứa nhỏ cho dù có kỹ xảo tốt thế nào cũng sẽ bị tráng hán đánh cho một quyền té nhào xuống đất.”
“Chậc… cách nói này của đại sư huynh đúng là dễ hiểu.” Diệp Thiên Tâm gật gù.
Chiêu Nguyệt hưng phấn nói: “Vậy đồ nhi phải cố gắng nhiều hơn, tận lực gia tăng độ lĩnh ngộ đối với quy tắc mới được.”
Lục Châu gật đầu nói: “Đúng vậy, nắm giữ các quy tắc này cho tốt, tương lai ngươi có thể đủ sức đánh với tất cả mọi người.”
“Đồ nhi sẽ không phụ kỳ vọng của sư phụ.” Chiêu Nguyệt vui vẻ đáp.
“Ngu Thượng Nhung, ngươi thì sao?”
Ngu Thượng Nhung mỉm cười giải thích: “Đồ nhi lĩnh ngộ quy tắc khá đơn giản, hẳn là hủy diệt đại đạo và một ít quy tắc không gian.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận