Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 214: Tư cách gia nhập Ma Thiên Các

Giang Ái Kiếm không thích trang bức, đôi khi làm vậy chỉ là bất đắc dĩ.
Bao gồm cả lần này.
Trang bức xong, Giang Ái Kiếm đã hối hận ngay lập tức.
Cái miệng hèn hạ này của hắn thật là, tự nhiên nhảy ra khoe khoang làm chi, điều này vốn không phù hợp với phong cách hành sự của hắn. Đại ma đầu mắt sáng như đuốc, rõ ràng đã nhìn ra mánh khoé của Mạc Ly, dù hắn không nhúng tay vào thì sự tình cũng sẽ phát triển đến bước này thôi.
Huống chi người hắn đang phải đối mặt chính là đương kim đại ma đầu đệ nhất thiên hạ, còn có thêm ba tên tiểu ma đầu, một người trong số đó tuỳ tiện ra tay cũng có thể lấy mạng của hắn.
“Hắc hắc…” Giang Ái Kiếm đến trước mặt Lục Châu, khẽ khom người rồi không biết xấu hổ nói: “Lão tiền bối… ta tên là Giang Ái Kiếm, Giang Ái Kiếm bốn biển là nhà.”
“Ngươi đúng là rất biết tính toán. Mọi việc đều theo ý của ngươi rồi nhỉ.” Lục Châu ngồi bên bàn đá, ánh mắt vẫn nhìn hắn chằm chằm.
“Lão tiền bối… chúng ta là quan hệ hợp tác. Ngài nhìn xem, kết quả bây giờ không phải đều tốt cho đôi bên sao?” Giang Ái Kiếm nói.
“E là chưa đủ.”
Khi Lục Châu trở về Vân Tước Lâu đã tính toán một chút, để bắt Vân Tam hắn đã xài hết ba tấm Lồng Giam Trói Buộc. Tuy đây là hàng tồn kho nhưng bây giờ đống thẻ đạo cụ đều đã tăng giá, Vân Tam chỉ có tu vi Thần Đình cảnh, bắt hắn chẳng được tí điểm công đức nào. Với tình hình điểm công đức càng lúc càng khó kiếm như hiện nay… hắn bị thiếu máu nặng.
Giang Ái Kiếm gượng cười. “Chuyện này thật sự đâu thể trách ta. Muốn trách thì phải trách thất đệ tử Tư Vô Nhai của ngài ấy. Liên tiếp mấy chuyện gần đây đều là do hắn dẫn dắt mà.”
“Lão phu chỉ biết, ngươi là người hẹn lão phu ra đây.” Lục Châu nói.
Giang Ái Kiếm đầu đầy nghi hoặc.
Được rồi, lại bị lừa.
Giang Ái Kiếm liếc thấy Hoa Nguyệt Hành đang nơm nớp lo sợ, đột nhiên nghĩ ra một việc bèn nói: “Bây giờ ta có một việc có thể giúp cho lão tiền bối cảm thấy thoải mái hơn.”
“Nói đi.”
Giang Ái Kiếm đứng lên, đi đến bên cạnh Hoa Nguyệt Hành. “Hoa Nguyệt Hành, lúc đầu ta dự định đưa ngươi xuất cung, sau đó trả tự do cho ngươi. Nhưng mà bây giờ… ta chỉ cho ngươi một con đường sáng.”
“A?”
“Gia nhập Ma Thiên Các.” Giang Ái Kiếm nói.
Minh Thế Nhân khinh thường. “Không phải ta coi thường nàng ta, nhưng với một chút tài mọn đó thì… chỉ có thể vào Ma Thiên Các làm tạp vụ. Ngay cả Chu Kỷ Phong còn mạnh hơn nàng ta.”
Bị người ta nói như vậy, trong lòng Hoa Nguyệt Hành không khỏi tức giận. Từ nhỏ nàng tu hành ở La Tông, không yêu thích kiếm thuật, đao thuật hay quyền thuật mà chỉ tâm tâm niệm niệm cung tiễn. Một khi đã theo học cung tiễn thuật thì không thể quay lại được nữa, nàng trở thành thần xạ thủ của La Tông.
Sau khi rời khỏi La Tông và đầu nhập vào hoàng thất, nàng dần dà có được một chút danh tiếng, trở thành một trong tam đại thần xạ thủ của Thần Đô. Chỉ là tuổi tác nàng còn nhỏ, kinh nghiệm xông pha trận mạc không nhiều nên mới bị xếp ở hạng ba.
“Làm tạp vụ? Ta không phục…” Hoa Nguyệt Hành nói.
“Ngươi không phục thì làm gì? Muốn luận bàn với ta không? Lại đây lại đây, ta ra tay không phân biệt nam nữ, đánh cho khóc thì đừng có oán ta đó.” Minh Thế Nhân khẽ nhấc tay, Ly Biệt Câu đã xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Thấy vũ khí thiên giai xuất hiện, Hoa Nguyệt Hành vội lui ra sau.
Nàng vừa luống cuống vừa sợ hãi…
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Thủ đoạn của Minh Thế Nhân vừa rồi nàng đã được lãnh giáo.
Giang Ái Kiếm nói:
“Các vị đừng xem thường nàng… thiên phú trong cung tiễn thuật của Hoa Nguyệt Hành rất cao, chỉ là người đời chưa biết rõ mà thôi.” Hắn quay đầu nói với Hoa Nguyệt Hành. “Ngươi muốn gia nhập Ma Thiên Các thì phải bộc lộ tài năng thực sự cho bọn họ xem.”
“Ta không gia nhập Ma Thiên Các.” Hoa Nguyệt Hành thẳng thắn cự tuyệt.
“Ách… tại sao?”
“Ta thà quay về cung chịu phạt cũng không muốn gia nhập vào ma đạo.”
Giang Ái Kiếm thở dài lắc đầu, đột nhiên nói giọng dạy bảo như là huynh trưởng. “Tin tưởng ta… thị phi trong cung phức tạp hơn bên ngoài rất nhiều. Huống chi vu thuật của Ngọc Phi đã được giải, Mạc Ly lại là kẻ cực kỳ nguy hiểm… Chẳng lẽ ngươi dự định trở về La Tông?”
Ánh mắt Hoa Nguyệt Hành phức tạp nhìn Giang Ái Kiếm, nàng luôn cảm thấy hắn đã biết tất cả mọi chuyện. “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ta là ai không quan trọng…” Giang Ái Kiếm chắp tay sau lưng bước đi, vừa đi được vài bước đã bị Minh Thế Nhân đạp cho một cước.
“Bớt có lải nhải, chẳng phải chỉ là hoàng tử thôi sao… mau nói vào chuyện chính, đừng lằng nhằng nữa.”
Giang Ái Kiếm sờ sờ mông nói: “Dù gì người ta cũng là hoàng tử, cho chút mặt mũi đi… được rồi được rồi, ta sẽ giải quyết ngay.”
“Ngươi là… hoàng tử?” Hoa Nguyệt Hành trừng to mắt nhìn.
“Phải khiêm tốn, khiêm tốn.”
Giang Ái Kiếm kéo nàng sang một bên, thầm thì mấy câu vào tai nàng.
Có lẽ do tuổi tác Hoa Nguyệt Hành không lớn nên sau khi nghe xong liền gật đầu, đi về phía Lục Châu.
“Vãn bối Hoa Nguyệt Hành nguyện ý gia nhập Ma Thiên Các, cầu lão tiền bối thu nhận.” Hoa Nguyệt Hành cung kính nói.
Lục Châu nhìn Hoa Nguyệt Hành rồi đứng lên. “Ngươi còn chưa có tư cách này.”
Hoa Nguyệt Hành câm nín.
Tay phải nàng huy động cương khí, tay trái khẽ nhấc lên, một đạo cương khí biến thành cung tiễn nằm trong lòng bàn tay nàng.
Giữa ngón trỏ và ngón giữa tay trái xuất hiện một mũi tên cương khí.
Ông !
Cây cung chĩa về phía một chú chim đang bay tít đằng xa trên bầu trời bên ngoài Vân Tước Lâu.
Vù!
Mũi tên xé tan bầu trời, chuẩn xác đâm vào người chú chim rồi rơi vào rừng cây.
Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi thấy thế đều âm thầm kinh ngạc.
Không cần vũ khí, chỉ dùng tay không đã có thể ngưng khí thành cương, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này.
Lục Châu nhìn nàng, khẽ nói: “Quá yếu.”
Hoa Nguyệt Hành không phục, khom người nói: “Xin cho vãn bối mượn vũ khí dùng một lát.”
Không có vũ khí, chỉ ngưng khí thành cương thì uy lực so ra vẫn yếu hơn một chút.
Lục Châu tiện tay vung lên, Bích Lạc Cung xuất hiện trên mặt bàn đá.
Hoa Nguyệt Hành cầm lấy Bích Lạc Cung rồi bước tới lan can Vân Tước Lâu tìm kiếm mục tiêu…
Khi cầm cung tiễn trên tay, ánh mắt nàng kiên định, khí sắc thong dong, sự tự tin đã quay trở lại với nàng.
Lần này nàng chuyển sang cầm cung bằng tay trái.
Ngưng khí thành cương.
Một mũi tên cương khí sắc nhọn tinh xảo xuất hiện trên Bích Lạc Cung.
Hoa Nguyệt Hành điều chỉnh lại hô hấp. Một thần xạ thủ không chỉ có xạ thuật tinh chuẩn mà còn cần đến thị lực rất tốt.
Nơi mắt có thể nhìn thấy đều biến thành hồng tâm.
Cánh tay khẽ buông lỏng.
Vù!
Mũi tên thứ nhất bay về phía rừng cây.
Âm thanh chấn động do mũi tên tạo ra rất lớn khiến mấy chục chú chim trong rừng bay vọt lên không trung.
Hoa Nguyệt Hành lại giương cung lần nữa, mấy chục đạo cương khí bắn ra đều chuẩn xác lấy mạng từng chú chim vừa bay tán loạn.
“Bắn rất tốt!” Giang Ái Kiếm không nhịn được vỗ tay.
Bốp bốp bốp…
Vân Tước Lâu quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ còn mỗi âm thanh vỗ tay của hắn, thật là xấu hổ.
Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi đồng loạt đưa mắt nhìn hắn như đang nhìn một thằng đần.
“Mấy người nói một tiếng công bằng đi chứ, chiêu này thật sự bắn rất tốt mà.” Giang Ái Kiếm bào chữa.
Lục Châu khẽ lắc đầu. “Tiễn thuật chân chính đều phải trải qua sa trường… Thiên phú của ngươi không tồi, nhưng nhuệ khí chưa đủ. Muốn gia nhập Ma Thiên Các thì còn kém rất xa…”
Nói xong câu đó, Lục Châu khẽ phất tay, Bích Lạc Cung được thu về, đồng thời toạ kỵ Bạch Trạch đạp mây mà tới.
Lục Châu nhẹ nhàng nhảy lên lưng Bạch Trạch.
Tiểu Diên Nhi hiểu ý cũng chạy tới.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh bất đắc dĩ lắc đầu. Nhìn điệu bộ này xem ra mình lại phải tự phi hành rồi. Con tim ta đau quá.
Bạch Trạch đạp không bay về phía An Dương thành.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh bay sát phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận