Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1599

“Triệu công tử nói quá lời. Hôm nay ta tới là vì chuyện Tây tướng quân bị giết. Ta đã tra ra chân tướng, tìm được hung thủ. Triệu công tử đừng nên hiểu lầm, ta chưa bao giờ có ý nhằm vào Triệu phủ.” Trí Văn Tử nói.
“Hung thủ?” Triệu Dục nhướng mày.
Trí Văn Tử chỉ về phía Minh Thế Nhân nói: “Người trẻ tuổi, dám làm thì phải dám nhận, ta thấy ngươi khí độ bất phàm, tu vi không yếu, cũng là người thông minh.”
Đám người đồng loạt nhìn về phía Minh Thế Nhân.
Ngay cả Ngu Thượng Nhung cũng không ngờ Trí Văn Tử có thể tra ra được Minh Thế Nhân. Chuyện đêm hôm đó rõ ràng ngoại trừ hai người bọn hắn thì không còn ai sống sót, cũng chẳng để lại vết tích nào, Trí Văn Tử làm sao tra được?
Ngu Thượng Nhung không hề sợ hãi, vẫn bình tĩnh như trước.
Minh Thế Nhân chỉ tay vào Trí Văn Tử nói: “Này này, trông ngươi dáng vẻ đường đường, sao mở miệng là phun ra huyết, lại còn là cẩu huyết như thế?”
“Hả?” Trí Văn Tử nhíu mày.
“Ta không có giết người.” Minh Thế Nhân nói.
“Trên đời này làm gì có hung thủ nào chủ động thừa nhận tội ác đâu.” Trí Vũ Tử nhếch môi cười nói.
Minh Thế Nhân nói khích: “Không chừng là do ngươi giết thì có.”
Tính tình Trí Vũ Tử thẳng thắn, nghe vậy cả giận nói: “Đừng có ngậm máu phun người, Tây tướng quân là người ta kính trọng, sao ta lại giết hắn?”
“Trên đời này làm gì có hung thủ nào chủ động thừa nhận tội ác đâu.” Minh Thế Nhân nhại lại lời hắn vừa nói.
Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử đột nhiên cảm thấy người trẻ tuổi này đặc biệt khiến người ta chán ghét.
Triệu Dục nói: “Trí đại nhân, nói chuyện phải có chứng cứ, nếu không ngươi nói bắt là bắt chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ?”
Nơi xa, Trâu Bình đứng giữa một đám chiến mã cười nói: “Triệu công tử nói đúng, nói chuyện phải có chứng cứ, quan gia làm việc cũng làm theo pháp luật.”
Trí Vũ Tử nói: “Đại ca ta chính là chứng cứ!”
“Ha ha ha.” Minh Thế Nhân suýt chút nữa đã cười sặc sụa. “Thật xin lỗi, cẩu tử nhà ta cũng là chứng cứ.”
Gâu gâu gâu!
Ngay sau đó phát sinh một màn khiến người ta không kịp chuẩn bị.
Cùng Kỳ đột nhiên đạp vó phóng về phía phi liễn. Trong lúc hai huynh đệ Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử còn đang ngây người, nó phóng tới một tu hành giả đứng trên phi liễn, co cẳng lên tè một trận, sau đó quay đầu chạy trở về.
Đám người hoàn toàn không hiểu Cùng Kỳ đang làm trò gì.
Gâu gâu gâu!
Hải Loa bèn phiên dịch: “Nó nói trên người kẻ đó có lưu lại mùi vị của nó.”
Trí Văn Tử câm nín.
Minh Thế Nhân rốt cuộc cũng hiểu, bèn ồ một tiếng, chỉ tay về phía người kia nói:
“Khá lắm, chẳng trách mấy ngày nay cẩu tử cứ chạy loạn khắp nơi. Thì ra là ngươi câu dẫn cẩu tử nhà ta!”
Tên tu hành giả kia mặt đỏ tới mang tai, sắc mặt vô cùng khó coi, liên tục xua tay nói: “Không có, không có, không có việc đó đâu. Ta rõ ràng chỉ đi ngang qua người nó, làm sao mà dính được?”
Hắn vừa nói xong, tiếng nghị luận ầm ĩ vang lên. Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử không khỏi nhíu mày.
Đúng là cái thứ giá áo túi cơm!
“Bằng chứng như núi, Trí đại nhân, ngươi định giải thích thế nào?” Triệu Dục nói.
Trí Văn Tử đáp: “Thật sự là hắn có đến Triệu phủ, nhưng do hôm đó bầu trời Triệu phủ có sinh cơ ba động nên ta cử hắn đến xem thế nào. Ngày hôm đó không chỉ có mình hắn đến, việc này cả Hàm Dương thành đều biết. Huống hồ gì…”
Hắn mỉm cười nói, “Thời gian Tây tướng quân bị giết và thời gian hắn đến Triệu phủ không hề trùng nhau.”
Minh Thế Nhân nói: “Đúng là nhanh mồm nhanh miệng. Đáng tiếc thất sư đệ ta không có đây, nếu không ngươi cũng phải cam bái hạ phong.”
Trí Văn Tử vẫn mỉm cười nói: “Các ngươi muốn có chứng cứ thì ta sẽ cho các ngươi xem. Mang lên đây.”
Trên phi liễn có hai tu hành giả mang một cái cáng tới, sau đó xốc tấm vải trắng lên. Thi thể của Tây Khất Thuật hiện rõ trước mắt mọi người.
Tiểu Diên Nhi vừa nhìn đã cảm thấy buồn nôn, nàng tức giận lôi kéo Hải Loa:
“Thật buồn nôn. Đám người này quá đáng ghét, chúng ta đi tìm sư phụ.”
“Ừm.”
Hai nàng chạy về phía hậu phương Triệu phủ. Những người khác cũng không để ý mà chăm chú nhìn vào cỗ thi thể kia.
Triệu Dục cau mày.
Hắn không cảm thấy bi thương vì Tây Khất Thuật chết, mà đang rất tức giận.
Tây Khất Thuật liên hợp với toàn bộ hạ nhân Triệu phủ để đùa bỡn hắn trong lòng bàn tay, vì thế hắn đã đuổi toàn bộ người hầu đi, không lưu lại một người nào, tự mình lựa chọn người mới.
Mà Song Tử không thèm để hắn vào mắt dù chỉ một chút, trực tiếp mang theo một bộ thi thể đến đây, chẳng khác nào đang vũ nhục hắn.
“Trí Văn Tử, ngươi làm vậy là có ý gì?”
Sắc mặt Triệu Dục âm trầm, gọi thẳng tên đối phương. Ngươi không kính ta, ta kính ngươi làm cái mẹ gì?
Trí Văn Tử nói: “Chứng cứ.”
“Nếu ngươi không giải thích rõ ràng cho ta…” Nói đến đây, Triệu Dục bỗng nghẹn lại. Bởi vì hắn thật sự không có cách nào trừng trị Trí Văn Tử.
Trí Văn Tử là người của Tần Đế, mà hắn thì chẳng có gì cả.
Ngu Thượng Nhung nhìn Triệu Dục và Trí Văn Tử, mỉm cười nói:
“Bất kể hắn có giải thích rõ ràng hay không thì hắn cũng đã làm nhục ngươi. Loại người dĩ hạ phạm thượng ở Đại Cầm không hề bị trừng phạt sao?”
Trí Văn Tử cạn lời.
Trí Vũ Tử rất tức tối, biểu tình dữ tợn nói: “Ngươi cũng không thoát được đâu!”
Ngu Thượng Nhung không tức giận mà cười nói: “Ngươi muốn giết ta?”
“Giết ngươi chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”
Ngu Thượng Nhung cười nhạt một tiếng: “Được.” Mũi chân khẽ điểm.
“Nhị sư huynh!”
“Nhị tiên sinh!”
Chẳng ai ngờ được Ngu Thượng Nhung nói động thủ là động thủ, thân ảnh như yến vọt lên không trung, Trường Sinh Kiếm bay vào lòng bàn tay.
Trí Vũ Tử vốn là vũ phu, lập tức hưng phấn lao tới.
Ngu Thượng Nhung vừa ra tay chính là Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn, tấn công về phía Trí Vũ Tử. Trí Vũ Tử quát lớn: “Điêu trùng tiểu kỹ, cút ngay!”
Trí Vũ Tử bộc phát Hạo Nhiên Thiên Cương bắn ra bốn phía. Khi Hạo Nhiên Thiên Cương xạ kích về phía Ngu Thượng Nhung đột nhiên hoá thành thuỷ lãng rồi biến mất, không gây ra chút hiệu quả nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận