Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 349: Vậy thì chôn cùng một chỗ đi

Hắc kỵ xuất hiện khiến thế cục hoàn toàn nghịch chuyển.
Minh Thế Nhân, Tiểu Diên Nhi và Giang Ái Kiếm đồng thời thở phào một hơi.
Lãnh La chậm rãi xoay người nhìn về phía nhị hoàng tử Lưu Hoán. Lúc này Lưu Hoán mới tỉnh táo lại, trừng to mắt nói:
“Được… được lắm…” Hắn phất tay áo. “Các ngươi thật sự cho rằng bản vương chỉ có bấy nhiêu thủ đoạn thôi sao?”
Hả?
Các tướng sĩ đều nhìn về phía nhị hoàng tử, kể cả Lưu Bỉnh cũng phải kinh ngạc, rốt cuộc Lưu Hoán còn có thủ đoạn gì?
Lưu Hoán chỉ tay về phía toà lầu các ở bên kia sông.
“Cơ lão ma, trong toà lầu đằng kia có đồ đệ Tư Vô Nhai của ngươi. Chỉ cần ngươi dám tiếp tục động, ta sẽ cho người giết hắn ngay lập tức!”
Ầm!
Cửa sổ lầu các bị phá tung.
Hàn Ngọc Nguyên nắm cổ áo Tư Vô Nhai, thò đầu ra ngoài cất cao giọng nói: “Một đám phế vật! Trong Thập Tuyệt Trận mà cũng không giết nổi một lão già?”
“Thất sư đệ?”
“Tư Vô Nhai?”
Minh Thế Nhân và Giang Ái Kiếm kinh hãi thốt lên.
Tuy Minh Thế Nhân và Tư Vô Nhai không quá thân thiện với nhau, con người của Tư Vô Nhai lại luôn giảo hoạt, đùa bỡn tâm kế…
Nhưng khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng Minh Thế Nhân không khỏi trào dâng phẫn nộ!
Lục Châu cũng quay đầu nhìn về phía toà lầu các.
Đúng thật là Tư Vô Nhai… Nghiệt đồ cũng có lúc luân lạc tới mức này?
Hàn Ngọc Nguyên điên cuồng cười ha hả: “Bây giờ ta sẽ chém chết hắn ở trước mặt các ngươi!”
Mấy tên phó tướng đứng sau lưng Hàn Ngọc Nguyên lập tức rút bội đao ra, chỉ đợi nhị hoàng tử điện hạ ra lệnh một tiếng là lập tức chém xuống.
Lãnh La nói: “Ngươi dám?!”
Bàn tay dùng lực đâm tới, Mạc Ly kêu lên một tiếng đau đớn, khoé miệng chảy ra máu tươi.
Mạc Ly đột nhiên nghiêng người dấn tới.
Soạt!
Thanh kiếm kia đã hoàn toàn cắm phập vào người nàng ta.
“Sư huynh… hãy báo, báo thù… cho ta.”
Lãnh La không ngờ được Mạc Ly lại chủ động lao tới để nhận lấy cái chết.
Nhưng hắn cũng không kịp nghĩ nhiều, chỉ rút kiếm ra. Thân hình Mạc Ly ngã ra sau.
Bên ngoài Thuận Thiên Uyển đột nhiên truyền tới một tiếng hét băng lãnh vang vọng khắp Thuận Thiên sơn trang: “Không… sư muội!”
Thập Tuyệt Trận bao trùm toàn bộ Thuận Thiên sơn trang. Sư huynh Ba Mã của Mạc Ly dựa theo kế hoạch mai phục ở bên ngoài, phòng ngừa kẻ khác chạy trốn.
Nhưng kế hoạch lại biến đổi quá nhanh khiến không ai kịp trở tay!
Nguồn năng lượng màu tím của Ba Mã bao bọc bên ngoài Thuận Thiên sơn trang, tạo thành một đám sương mù mờ mịt.
Lưu Hoán ngẩng đầu nói: “Ba Mã, Ly phi đã chết, bản vương sẽ báo thù cho nàng!”
Trong sương mù truyền tới thanh âm khàn khàn: “Không.”
“Hả?”
“Sư muội đã chết, tất cả các ngươi hãy chôn cùng muội ấy đi!”
Ba Mã không phải là Mạc Ly, mục tiêu của hắn chỉ có một, đó chính là tứ hoàng tử Lưu Bỉnh, kẻ đã đồ sát không biết bao nhiêu tộc nhân Lâu Lan.
Hàn Ngọc Nguyên nhướng mày, tay vẫn nắm chặt Tư Vô Nhai. “Phế vật, tất cả đều là phế vật! Kết quả lại phải dựa vào bản tướng quân!”
Tư Vô Nhai ngẩng đầu lên cười ha hả. “Có phải ngươi vui mừng quá sớm rồi không?”
“Còn dám mạnh miệng!”
Ầm!
Hàn Ngọc Nguyên đè nửa người Tư Vô Nhai ra ngoài cửa sổ. Chỉ cần hắn chém xuống một đao, đầu Tư Vô Nhai sẽ lăn lông lốc.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng nói của đám binh sĩ: “Đóng trận rồi!”
Thập Tuyệt Trận đã không còn!
Nguyên khí rung động giữa đất trời!
Dân chúng trong Nhữ Bắc thành lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng, tinh thần thoải mái, cảm giác bị đè nén đã hoàn toàn biến mất.
Không khí lưu động, bầu trời trong xanh, tất cả đã trở về hình thái ban đầu.
Chính tại thời khắc này, tất cả mọi người đều ý thức được cuộc chiến tiếp theo không còn là chúng sinh bình đẳng nữa!
Lúc này nguồn năng lượng màu tím đã tràn ngập sơn trang.
Đây chính là đại trận vu thuật.
Trong Thuận Thiên Uyển…
Lưu Hoán đột nhiên hạ lệnh: “Còn chờ gì nữa, mau bắt Cơ lão ma lại!”
Người bình thường không làm gì được hắn thì để tứ đại tướng quân đồng loạt ra tay, chẳng lẽ còn bắt không xong?
Ông!
Bốn toà pháp thân được gọi ra, đồng loạt nhào về phía Lục Châu.
Chính lúc này Hàn Ngọc Nguyên cũng lạnh lùng cười một tiếng. “Đưa đao cho ta!”
Tên phó tướng bên cạnh rút đao ra.
Nhưng đáng tiếc, đao không được ném tới tay Hàn Ngọc Nguyên mà đã xẹt qua cổ hắn!
Soạt!
Tia máu tươi bắn ra khiến Hàn Ngọc Nguyên đứng chết sững!
Hắn xoay người nhìn về phía tên thuộc hạ mà mình tín nhiệm nhất…
Sao có thể?!
Tư Vô Nhai nghiêng đầu cười nhạt. “Ta đã nói rồi… có phải ngươi vui vẻ quá sớm rồi không?”
Những tên phó tướng còn lại giận tím mặt, đồng thanh kinh hô: “Hàn tướng quân!”
Lúc này tên phó tướng đã giết Hàn Ngọc Nguyên đi đến trước mặt Tư Vô Nhai, khom người nói: “Giáo chủ, người chịu khổ rồi.”
Đây chính là lý do Tư Vô Nhai vẫn có thể bình thản tự tin khi bị đưa đến toà lầu các.
Nhưng đúng lúc này…
Tư Vô Nhai nhìn thấy một màn khiến người khó quên.
Trên bầu trời cuồn cuộn từng áng mây tím bao bọc cả thiên không. Giữa sự tấn công ồ ạt của tứ đại pháp thân… Lục Châu đột nhiên nhảy lên không trung!
“Đó là cái gì?”
Lục Châu đạp lên lam liên, khẽ quát một tiếng!
Một tiếng ầm vang như kình lôi bạo liệt vang vọng đến chân trời.
Tất cả lực lượng phi phàm của Thiên thư đều nở rộ trong khoảnh khắc này.
Lam liên dưới chân nở rộ tựa như pháo hoa, bành trướng ra bốn phía. Mọi người không còn nhìn rõ thân ảnh Lục Châu.
Tư Vô Nhai nâng tay áo lên che mắt.
Đám phó tướng sau lưng Hàn Ngọc Nguyên thấy thế lập tức vung đao lên.
Ầm! Keng keng!
Toàn bộ lầu các đều ngập trong đao cương, chỉ trong chốc lát đã bị đánh đến xiêu xiêu vẹo vẹo.
Tên phó tướng bảo vệ Tư Vô Nhai điên cuồng chống cự… nhưng song quyền khó địch lại tứ thủ, sau khi tiếp mấy chiêu, hắn liên tiếp lui về sau!
“Giết Tư Vô Nhai vẫn được lĩnh thưởng!”
Cùng lúc đó.
Quang mang của lam liên nở rộ trên trời như sóng biển tràn ngập trong lầu các!
Tầm nhìn bị ngăn cản. Lấy Lục Châu làm trung tâm, xung quanh đều xanh ngắt một màu như đang ở giữa đại dương, chẳng còn nhìn thấy gì.
Ầm!
Tất cả mọi người trong lầu các đều bị lam liên đánh bay, không phân địch ta!
Cho dù đứng cách rất xa nhưng bọn hắn vẫn bị làn sóng năng lượng của lam liên đánh cho trở tay không kịp.
Về phần tứ đại pháp thân ở Thuận Thiên Uyển thì đã bị nghiền nát như tương.
Đám sương mù màu tím nhanh chóng bị đánh tan!
Y phục Tư Vô Nhai bị đánh nát, chữ “Trói” giữa ngực hắn cũng bị năng lượng của lam liên tẩy sạch!
Đám phó tướng của Hàn Ngọc Nguyên lăng không bay lên, cương khí tung hoành.
Chính lúc này, khoé miệng Tư Vô Nhai nhếch lên thành một nụ cười. “Ta trở lại rồi đây!”
Tư Vô Nhai nhẹ nhàng đánh ra một chưởng, trong tay hắn xuất hiện ngàn vạn cương khí xạ kích về phía đám phó tướng của Hàn Ngọc Nguyên.
“Đây là…”
“Không phải hắn bị trói buộc tu vi sao?”
Từng tiếng kêu thảm vang lên, máu tươi vung vẩy đầy trời.
Tư Vô Nhai điều chỉnh tư thế, phong độ đứng dậy, không cần nhìn về phía đám người hắn cũng đã biết kết quả.
Ngay lúc Tư Vô Nhai vừa đứng lên, trên một ngọn cây cạnh toà lầu các có một thân ảnh đang lăng không lơ lửng.
Thân ảnh mặc thanh bào, nói với Tư Vô Nhai bằng giọng ôn hoà lễ độ: “Thật xin lỗi, ta còn tưởng rằng đệ không ứng phó được.”
“Nhị sư huynh, ta không có thời gian giải thích! Chúng ta đi mau!”
Nói thật thì khi đối mặt với Hàn Ngọc Nguyên, trong lòng hắn không có lấy một chút ba động nào.
Nhưng nhìn cảnh tượng lam liên nở rộ kia, hắn không khỏi cau mày, trái tim đập thình thịch.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Đừng hoảng hốt… sư phụ sử dụng nguyên khí quá độ sẽ không còn dư lực.”
“Hãy tin ta!” Tư Vô Nhai chỉ nói một câu.
Nụ cười trên môi Ngu Thượng Nhung rốt cuộc cũng thu lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Đi.”
Thân ảnh hai người đồng thời nhoáng lên, lao vụt về phía ngoại thành Nhữ Bắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận