Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 600

Tả Ngọc Thư nhìn theo bóng lưng hai người, nói nhỏ: “Nếu người đó không phải huynh trưởng thì dù lão thân có liều mạng cũng phải thu tiểu nha đầu này làm đồ đệ.”
“Tả trưởng lão, lão hủ còn chưa đồng ý đâu.” Phan Ly Thiên nói. “Nếu lão hủ mà thu được đồ đệ như vậy, lão hủ tình nguyện tặng hồ lô này cho nàng.”
Phan Trọng đầu mọc lên mấy dấu hỏi?
Lãnh La liếc hai người một cái rồi nói: “Nếu là trước đây, thứ gì Lãnh mỗ không chiếm được thì nhất định sẽ phá huỷ… Nhưng nay Các chủ nguyện thu nhận nàng, Lãnh mỗ đương nhiên cam nguyện nhường lại.”
Hoa Vô Đạo không nói gì. Các đại lão bát diệp thích khoác lác, hắn thông minh không xen mồm vào.
“Tiểu nha đầu, bây giờ ngươi mấy diệp rồi?” Tả Ngọc Thư quay sang hỏi Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi ngượng ngùng vuốt tóc đáp: “Mới tam diệp thôi.”
Mới…
Chữ “mới” của nàng khiến Phan Trọng và Chu Kỷ Phong tức muốn thổ huyết.
Bốn vị trưởng lão trảm kim liên trùng tu, cao nhất cũng chỉ mới nhị diệp. Tính ra còn không nhanh bằng Tiểu Diên Nhi.
Minh Thế Nhân nói: “Tiểu sư muội, có cần sư huynh giúp muội…”
“Đừng!”
Tiểu Diên Nhi quả quyết cự tuyệt. “Ai dám động vào kim liên của ta, ta đập nát đầu người đó! Hừ!”
Nói xong, nàng huơ huơ nắm tay nhỏ về phía mọi người.
Mọi người khẽ rụt về sau.
Nha đầu bây giờ lễ phép hơn xưa, nhưng lại càng dữ hơn trước. Tốt nhất không nên chọc nàng.
Trong Đông Các.
Lục Châu dẫn Hải Loa vào sảnh phòng.
“Ngươi có biết tại sao lão phu gọi ngươi qua đây?”
Hải Loa lắc đầu.
Lục Châu chậm rãi ngồi xuống. “Lão phu hỏi ngươi, ngươi có muốn tu hành không?”
“Tu hành?”
“Chính là giống như vậy…”
Lục Châu nâng tay, nguyên khí rung động. Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một đạo cương nhận.
Cương nhận biến hoá thành đao, thương, côn, kích, liên tục thay phiên.
Hải Loa thấy vậy hai mắt phát sáng, chỉ tay vào cương nhận tươi cười nói: “Chơi thật vui, ta cũng muốn học.”
Chơi vui?
Lục Châu cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng nói đi cũng phải nói lại, tu hành giả thời niên thiếu có cả trăm cả ngàn loại lý do kỳ quái để bước chân vào con đường tu hành, nào là muốn ngự không bay lượn, muốn ngự kiếm phi hành, muốn khống chế hung thú…
“Để lão phu thử xem ngộ tính của ngươi.”
Có thiên phú căn cốt là một chuyện, nhưng ngộ tính cũng rất quan trọng.
Hải Loa gật đầu ngồi xuống tấm bồ đoàn bên cạnh.
“Nín thở ngưng thần.”
“Khí tại đan điền.”
“Có cảm giác nguyên khí trong đan điền giống như nước biển hay không? Ngươi hãy thử dẫn đường cho nó…”
“Đưa chúng nó tiến vào trong kinh mạch rồi bức ra khỏi cơ thể, đó chính là nguyên khí. Ngưng khí thành cương sẽ tạo thành cương khí.”
Lục Châu chưa bao giờ nhẫn nại hướng dẫn cho đồ đệ như vậy. Có lẽ vì thấy nha đầu này có thiên phú không tầm thường nên hắn có ý định muốn thu đồ.
“Rất tốt.” Lục Châu thấy được Hải Loa đã thành công điều động nguyên khí.
Phần nguyên khí này tồn tại trong cơ thể Hải Loa khi nàng khai mở Ngũ khiếu. Tuy ít đến đáng thương nhưng đã đủ để nàng học được kiến thức căn bản.
Đúng lúc này, Hải Loa ngẩng đầu nhìn về phía Lục Châu, có vẻ không được tự tin lắm. “Có phải như thế này không ạ?”
Hải Loa nâng bàn tay phải, trong lòng bàn tay xuất hiện âm thanh vù vù cộng hưởng… sau đó một phần cương khí trông như quả trứng gà xuất hiện lơ lửng.
Lục Châu trợn tròn đôi mắt. “Đây là…”
Thối Thể là để rèn luyện tính mềm dẻo cho cơ thể, nhất là đan điền khí hải, từ đó tăng khả năng gánh chịu nguyên khí và cương ấn.
Thông Huyền có tác dụng đề cao trình độ nhạy bén của ngũ giác, giúp cơ thể có khả năng dẫn đạo nguyên khí, cảm giác được nguyên khí.
Ngưng Thức đề cao ý chí, khi ý chí cường đại đến một trình độ nhất định thì có thể ngưng kết nguyên khí thành cương khí. Tu vi càng cao thì ý chí càng kiên định, có thể tuỳ tâm sở dục điều khiển nguyên khí.
Nhưng mà…
Tuy nha đầu này là Thông Huyền cảnh trời sinh nhưng cũng đâu thể ngưng khí thành cương nhanh đến mức này?!
Điều này sao có thể không khiến Lục Châu cảm thấy kỳ quái!
Hải Loa còn tưởng rằng mình làm không tốt, nàng thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, không thể biến thành hình dạng của kiếm được.”
Khụ khụ.
Nha đầu này còn muốn một bước lên trời?
Có thể ngưng tụ ra cương khí hình quả trứng gà đã là rất không tệ, còn định ngưng thành kiếm cương hay sao!
Bình tĩnh, phải bình tĩnh. Nếu không sau này làm sao làm sư phụ nàng.
Lục Châu nhìn Hải Loa không chớp mắt. “Lão phu hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý theo lão phu tu hành?”
Hải Loa nghe vậy, trên mặt lộ ra biểu tình mừng rỡ. Nhưng nàng không đồng ý ngay lập tức mà đặt ngón tay lên môi, có vẻ đang suy nghĩ.
Lục Châu khẽ nhíu mày.
Khắp thiên hạ này có vô số người muốn bái lão phu làm thầy. Nha đầu đừng có không biết điều, lão phu thu nhận ngươi là phúc khí của ngươi.
“Vậy… sau khi tu hành, ta có thể tự mình bay không?” Hải Loa hỏi.
“Có thể.”
“Có thể ngưng kết ra một đại kim nhân giống Diên Nhi tỷ tỷ không?” Hải Loa rụt rè hỏi tiếp.
“Có thể.”
“Có thể đánh bại đám quái thú kia không?”
Nghe được câu hỏi này, Lục Châu không vội đáp lời. Dựa vào thiên phú của Hải Loa, nàng có thể khống chế đủ loại hung thú, ngay cả hung thú cường đại như Thiên Cẩu còn nghe lời nàng thì sao còn phải đánh bại bọn chúng?
“Ngươi sợ bọn nó?”
“Khi không có tiếng sáo, bọn chúng rất hung dữ.” Hải Loa đáp.
Lời nàng nói cũng có đạo lý. Hiện tại Hải Loa không thể khống chế được thiên phú của mình, nếu không phải thần mã cường đại Cát Lượng đến thì tiếng sáo ban nãy đã thu hút không ít hung thú đến đây.
Hơn nữa… có thiên phú như vậy mà không tu hành thì thật là lãng phí.
“Khi bước vào con đường tu hành, đám hung thú kia sẽ tự động rời xa ngươi.” Lục Châu nói.
Hải Loa nghe vậy, lập tức trịnh trọng gật đầu. “Vậy ta nguyện ý đi theo ngài tu hành.”
“Tốt.”
Lục Châu chỉ tay về phía tấm bồ đoàn trước mặt mình. “Vậy thì ngươi quỳ xuống đây, hành lễ ba quỳ chính lạy nhận sư phụ.”
Hải Loa ngoan ngoãn làm theo, bước tới trước mặt Lục Châu rồi cung kính quỳ xuống.
Vốn Lục Châu nên thông tri cho mọi người trên Ma Thiên Các đến thực hiện lễ bái sư, nhưng bản thân hắn cũng không thích mấy lễ nghi phiền phức nên thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận