Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 888

Phi liễn tiến vào trong phạm vi của Cửu Trọng Điện bèn hạ thấp độ cao. Đám người ngẩng đầu quan sát khắp nơi, âm thầm lấy làm kỳ lạ.
Toà thành này gần như có thể được xem là một toà thành trì của nhân loại, diện tích lớn hơn trong tưởng tượng của mọi người nhiều. Bên trong thành có vô số kiến trúc bề thế khiến người kinh thán.
Phi liễn chậm rãi hạ xuống. Hai tu hành giả ngự kiếm bay đến đứng trước phi liễn, khom người nói: “Khổng trưởng lão cho mời.”
“Khổng trưởng lão?” Hạ Trường Thu nhảy ra khỏi phi liễn nói, “Lão tiền bối muốn gặp Chúc trưởng lão, không phải Khổng trưởng lão.”
Ngu Thượng Nhung bèn lên tiếng sửa lời hắn: “Thật xin lỗi, gia sư muốn gặp Tư Không Bắc Thần chứ không phải trưởng lão.”
Đệ tử Cửu Trọng Điện, Hạ Trường Thu cùng Điền Bất Kỵ đều lập tức cạn lời.
Hai tên đệ tử ngự kiếm lập tức nắm chặt bội kiếm bên hông: “Ai cho các ngươi lá gan gọi thẳng tục danh của Điện chủ?”
Bọn hắn đang muốn động thủ thì cách đó không xa chợt truyền tới một giọng nói: “Dừng tay.”
Mọi người quay đầu nhìn sang, thấy người vừa lên tiếng là một nam tử trung niên ngồi trên xe lăn bằng gỗ được người ta đẩy tới, rõ ràng là đang bị thương không nhẹ, còn chưa khỏi hẳn.
Hai tên đệ tử khom người hành lễ: “Khổng trưởng lão.”
Khổng Lục ngẩng đầu nhìn đám người đứng trên phi liễn. “Thiên Liễu Quan Hạ Trường Thu?”
“Đúng vậy.”
“Người lúc nãy vừa thổi sáo là đệ tử của ngươi?” Khổng Lục hỏi.
Hạ Trường Thu lùi sang một bên, đáp: “Người dùng âm ngự khí khống chế hung thú là vị cô nương này. Nàng là cao đồ của vị lão tiền bối này đây.”
Khổng Lục ngồi trên xe lăn nhìn Hải Loa ngây thơ nhu thuận, trên mặt lộ vẻ hài lòng, sau đó hắn quay đầu nhìn về phía vị lão nhân trông có vẻ tiên phong đạo cốt kia.
“Lão tiên sinh, ta thấy nha đầu này thiên phú không tồi, hay là ngươi nhường nàng cho ta đi? Ngươi cứ việc ra điều kiện.”
Tiểu Diên Nhi vừa định nổi giận thì Lục Châu đã đưa tay ngăn lại.
Lục Châu vốn không định ngó ngàng tới Khổng Lục, nhưng hắn đã nói vậy thì không thể không đáp.
“Ngươi muốn thu nhận đồ nhi của lão phu?”
“Mong lão tiên sinh đáp ứng.” Khổng Lục nói rất nghiêm túc. “Ta rất thưởng thức thiên phú của nha đầu này nên mới cho người đưa các vị đến đây.”
Lục Châu chậm rãi nâng tay, năm ngón tay bắt đầu thu nạp nguyên khí. Khổng Lục cả kinh, một lực hút mạnh mẽ xuất hiện kéo Khổng Lục về phía Lục Châu.
Bàn tay Lục Châu lại vỗ ra một chưởng. Ầm! Khổng Lục bị đánh trở về trên xe lăn, miệng phun một ngụm máu tươi.
Đám đệ tử Cửu Trọng Điện lập tức rút kiếm. Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ cả kinh, không ngờ lão tiền bối nói ra tay là ra tay không cố kỵ gì.
Lục Châu vuốt râu lạnh nhạt nói: “Đến một chưởng của lão phu ngươi cũng không chịu nổi, ngươi có tài đức gì mà đòi làm sư phụ của người khác?”
“Ngươi !” Khổng Lục che ngực ho khan, nôn ra không ít máu tươi.
“Khổng trưởng lão!”
Lục Châu lắc đầu, xem ra hôm nay muốn gặp được Tư Không Bắc Thần phải dùng không ít thủ đoạn rồi. Đây chính là tệ nạn của đại tông môn.
Khổng Lục bị đánh một chưởng, trên mặt đỏ lên, hơn mười tên đệ tử đứng xung quanh giương cung bạt kiếm, kiếm cương ông ông cộng hưởng.
“Khổng Lục, ngươi đã bị trọng thương còn cậy mạnh làm gì?”
Tứ Phương Cơ từ phía sau phiêu nhiên bay tới. đám đệ tử đồng loạt khom người: “Đại trưởng lão!”
Tứ Phương Cơ trong chớp mắt biến lớn lên đập về phía toà phi liễn. Hạ Trường Thu vội vàng nói: “Chúc trưởng lão, thủ hạ lưu tình!”
“Ta sẽ không lưu tình, ngươi thật to gan!”
Dám giễu võ giương oai tại địa bàn của Cửu Trọng Điện, Chúc Huyền sao có thể nhường nhịn hắn, dù bản thân Chúc Huyền không mấy ưa Khổng Lục.
Khi Tứ Phương Cơ bay tới, Ngu Thượng Nhung điểm nhẹ mũi chân, thân ảnh xuất hiện phía trên Tứ Phương Cơ, dùng chân đạp mạnh xuống.
Ầm!
Tứ Phương Cơ như một chiếc rương rắn chắc nện thẳng vào nền đất bằng đá cẩm thạch. Ngu Thượng Nhung vẫn khoanh tay như trước, thản nhiên nói: “Chúc Huyền, lại gặp mặt rồi.”
“Là ngươi?”
Chúc Huyền nhìn kỹ, nhận ra Ngu Thượng Nhung, cơn tức giận trong lòng hắn tiêu tan đi một nửa bèn nói: “Các hạ nghĩ thông suốt rồi?”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu: “Thật xin lỗi, không có.”
“Vậy các hạ đến Cửu Trọng Điện làm gì?”
“Hai việc: một là đến đón đại sư huynh, hai là gia sư đã đích thân tới đây, Tư Không Bắc Thần nên ra gặp một lần.”
Lại gọi thẳng tục danh của Điện chủ. Khổng Lục cố nhịn cơn đau, quát lớn: “Là các ngươi? Vu Chính Hải là người dị tộc đánh lén ta, nay đã rơi vào tay Cửu Trọng Điện, ngươi còn muốn cứu hắn?”
Khi Vu Chính Hải vừa đến hồng liên giới đã đánh trọng thương Khổng Lục. Khoảng thời gian này Khổng Lục vẫn luôn nghĩ cách báo thù nhưng đều bị Chúc Huyền ngăn cản. Chúc Huyền muốn có được vị trí một trong cửu đại cửu toạ thì nhất định phải bảo vệ Vu Chính Hải đàng hoàng, mà Khổng Lục lại trở thành chướng ngại vật của hắn.
“Câm miệng!” Chúc Huyền quay đầu trừng mắt mắng Khổng Lục.
Khổng Lục hậm hực lui lại. Chúc Huyền miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nói với Ngu Thượng Nhung:
“Các hạ đã quên hứa hẹn ngày đó rồi sao? Đại sư huynh của các hạ đã đồng ý sẽ lưu lại, nể mặt hắn, ta sẽ không tính toán với các người. Mời về cho.”
Ngu Thượng Nhung không mấy bất ngờ, hư ảnh loé lên, một giây sau đã xuất hiện trước mặt Chúc Huyền, kiếm cương ngập tràn bầu trời. Vừa ra tay chính là một trong những chiêu mạnh nhất của Quy Nguyên Kiếm Quyết, Vạn Vật Quy Nguyên.
Chúc Huyền xem thường nói: “Ta đã là cửu diệp, còn cho rằng ta sẽ yếu thế như lần trước hay sao?”
Tứ Phương Cơ đột nhiên lui về đánh vào phía sau lưng Ngu Thượng Nhung.
Kim sắc cương khí nở rộ, kiếm cương bốn phía hội tụ lại xoay tròn xung quanh Ngu Thượng Nhung.
Phanh phanh phanh! Tứ Phương Cơ đánh vào đám kiếm cương, mà những tia kiếm cương trên bầu trời lại xạ kích về phía Chúc Huyền.
Chúc Huyền lăng không bay ra sau, Tứ Phương Cơ thu nhỏ lại ngăn ở trước thân. Toàn bộ kiếm cương tụ hợp lại chém vào Tứ Phương Cơ nhưng đều bị dội ra, tạo thành âm thanh va chạm đinh tai nhức óc.
Chúc Huyền và Tứ Phương Cơ vẫn đứng yên không nhúc nhích, nhếch miệng nói: “Đây là chênh lệch giữa cửu diệp và bát diệp… Hả?”
Vẫn chưa kết thúc?
Bạn cần đăng nhập để bình luận