Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 722

Nếu để bọn họ trở về mật báo thì còn gì để nói nữa? Ngu Thượng Nhung bộc phát tốc độ toàn thân, tia sáng đỏ trên thân kiếm toả sáng rực rỡ hơn trước!
Đại thần thông thuật!
Thân ảnh nhoáng lên. Một kiếm đâm xuyên một người. Ngu Thượng Nhung tiếp tục đạp không lao tới.
Năm tu hành giả vu thuật được huấn luyện nghiêm chỉnh đồng loạt quay người lại, song chưởng tung ra vòng tròn vu thuật màu tím.
Đã từng có kinh nghiệm đối đầu với đại vu, Ngu Thượng Nhung không để cho đám năng lượng màu tím kia chạm vào mình mảy may, lập tức huy động Trường Sinh Kiếm!
Kiếm Ý Vô Ngân!
Kiếm ý hình thành, quét ngang đám vòng tròn vu thuật. Đợi đến khi bọn họ ngẩng đầu lên, Ngu Thượng Nhung đã xuất hiện phía trên đầu bọn họ, hai tay giang rộng, kiếm cương dồn dập ập xuống.
“Kiếm khách Đại Viêm?”
Chỉ trong giây lát, toàn bộ đội ngũ chỉ còn lại một người.
Kẻ đó chạy được một đoạn, thấy đồng bọn đều chết sạch bèn ngừng lại, xoay mặt đối diện với Ngu Thượng Nhung. Hắn biết có chạy cũng không thoát!
Ngu Thượng Nhung nhấc kiếm lên, lắc đầu nói: “Đây vốn không phải là ý của ta… Nhưng ta không còn lựa chọn nào khác.”
Tu hành giả cầm đầu nói: “Tu hành giả Đại Viêm đều vô sỉ hèn hạ như ngươi sao?”
“Ngươi nói vậy thì cứ cho là vậy.” Ngu Thượng Nhung lười đấu võ mồm với người khác.
“Ha ha… ta thừa nhận sức chiến đấu của từng người trong Đại Viêm đều rất mạnh. Nhưng lần này ngươi chỉ giết được một đám vu sư cấp thấp. Nếu ngươi giết ta… vương thành chắc chắn sẽ điều tra. Đến lúc đó cho dù ngươi chạy đến chân trời góc biển cũng sẽ bị Lâu Lan truy sát.”
“Đây là uy hiếp?” Ngu Thượng Nhung thú vị hỏi.
Tu hành giả vu thuật bình ổn lại tâm tình, hắn cảm thấy vị kiếm khách đến từ Đại Viêm này là người có lý trí, nghe lọt đạo lý. Chỉ cần để đối phương hiểu được lợi và hại trong việc này thì hắn sẽ có cơ hội sống sót, không cần thiết phải tỏ ra khúm núm.
“Ngươi có thể xem đó là uy hiếp.”
Hắn nhìn Ngu Thượng Nhung rồi giơ lòng bàn tay ra, trên đó có khắc hoa văn đặc thù. “Ta tên là Tây Ân, đến từ gia tộc Bá Nạp ở vương thành Lâu Lan. Nếu ngươi thật sự ra tay với ta, gia tộc ta nhất định sẽ tra rõ ràng việc này. Ngươi cần gì phải tự tìm phiền phức?”
Ngu Thượng Nhung khẽ gật đầu nói: “Đúng là ta rất không thích gặp phiền phức.”
“Huống hồ gì Lâu Lan và Đại Viêm còn luôn có quan hệ tốt. Sau khi việc trảm kim liên trở nên thịnh hành, hai nước chúng ta có phát sinh đôi chút mâu thuẫn không vui, nhưng chuyện này không ảnh hưởng gì đến quan hệ song phương… Nghe nói Đại Viêm nội loạn, U Minh Giáo hoành hành vô cùng, Thần Đô gặp khốn. Ta cảm thấy rất đáng tiếc thay cho các vị.” Vu sư Tây Ân nói.
“Nhưng mà… những người này đều đã chết rồi.” Ngu Thượng Nhung nhìn xuống đống thi thể tản mát dưới đất.
Tây Ân lắc đầu nói: “Ta sẽ giải thích với thượng tầng… Đương nhiên việc này còn phải xem thái độ của ngươi.”
Ngu Thượng Nhung lại lần nữa gật đầu, nhấc chân bước lùi về sau. Ánh trăng rọi xuống gương mặt hắn làm tăng thêm vẻ nhàn nhạt lạnh lùng.
“Thái độ của ta từ khi bắt đầu đều chưa hề thay đổi…” Ngu Thượng Nhung vừa đi vừa nói.
“Rất tốt, ta thưởng thức loại người thức thời như ngươi. Hẹn ngày tái ngộ.” Tây ân xoay người, ngay khi vừa quay đi, trên gương mặt hắn hiện lên vẻ âm trầm.
Cùng lúc đó, bên tai hắn truyền đến âm thanh kiếm cương hội tụ. Vù vù!
Hả?
Tây Ân xoay người lại, trừng to hai mắt mắng lớn: “Ngươi… đánh lén?!”
Kiếm cương đầy trời hợp lại thành một thể xạ kích về phía Tây Ân.
Tây Ân hét to, song chưởng đánh ra, toàn thân bốc lên hộ thuẫn màu tím, từng vòng năng lượng bao bọc lấy cơ thể hắn.
Ngu Thượng Nhung không thèm nhìn, chỉ hờ hững xoay người đi. Kiếm cương nhanh như thiểm điện đâm tới.
Xuyên qua lồng ngực Tây Ân.
Trường Sinh Kiếm lượn một vòng rồi bay trở lại vào vỏ kiếm trên lưng Ngu Thượng Nhung. Một người một kiếm cứ thế đạp không lui vào trong cánh rừng. Động tác như nước chảy mây trôi, không dây dưa dông dài, không vội vã nóng nảy.
Hai mắt Tây Ân trợn tròn nhìn về phía rừng cây an tĩnh, nhìn lên bầu trời sao rồi nhìn xuống vũng bùn, nhìn lại đống thi thể của đồng bọn dưới đất.
Sinh mệnh khí tức của hắn đang trôi đi, thậm chí còn có cảm giác bị rút ra…
Hắn không kịp cảm nhận cơn đau truyền tới, toàn thân đã bổ nhào xuống đất.
Ngu Thượng Nhung nằm trên cành cây, trong đầu suy nghĩ kế sách đối phó. Đám tu hành giả vu thuật này xuất hiện ở Mai Cốt Chi Địa, hiển nhiên là có nhiệm vụ trong người. Nay toàn bộ vu sư đều thành vong hồn dưới kiếm, không còn ai trở về phục mệnh, Lâu Lan chắc chắn sẽ chú ý tới điểm này và phái người đi tìm… Rất nhanh sẽ tìm tới nơi này.
Vậy thì… sau đó hắn nên ứng phó thế nào?
Ngu Thượng Nhung ghét nhất là phiền phức. Hắn mở mắt nhìn về phía thuỷ đàm, thở dài một tiếng. “Nếu là trước kia thì làm gì có phiền não thế này.”
Nói xong hắn nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
...
Tiếng Hệ thống thông báo thưởng điểm công đức vang lên dồn dập bên tai khiến Lục Châu cứ ngỡ Lương Châu đã xảy ra chiến trận.
Nhưng nghĩ lại, nếu người Nhu Lợi thật sự động thủ thì sao chỉ có mấy chục tiếng nhắc nhở? Tuy rằng điểm công đức nhận được không cao nhưng số lượng chắc chắn sẽ không ít.
Lục Châu lệnh cho người gửi phi thư đến Lương Châu. Rất nhanh Tư Vô Nhai đã gửi phi thư hồi đáp, nói rằng Lương Châu rất yên tĩnh, có Tư Vô Nhai hắn toạ trấn thì sẽ không có việc gì.
“Xem ra những người này là do Ngu Thượng Nhung giết…”
Trái lo phải nghĩ một lúc, Lục Châu quyết định để lão bát gửi phi thư cho Tư Vô Nhai, bảo hắn sai tai mắt ở Lâu Lan đến hiệp trợ Ngu Thượng Nhung.
Sớm muộn gì Lục Châu cũng phải đi Lâu Lan một chuyến. Theo lời Lưu Qua, thuỷ tinh cầu ký ức của Cơ Thiên Đạo hẳn là có quan hệ với vương tộc Lâu Lan.
Chiều hôm đó, Đoan Mộc Sinh nhanh chân bước vào Đại Chính Cung. “Sư phụ, xin người phân phó.”
Lục Châu nhìn Đoan Mộc Sinh, nghi hoặc hỏi: “Lão bát đâu?”
Đoan Mộc Sinh đáp: “Mấy hôm nay lão bát cực kỳ khắc khổ, cả ngày trốn ở trong phòng tu hành thổ nạp, có việc gì sư phụ cứ giao cho đồ nhi, đồ nhi sẽ thay hắn làm việc!”
Lục Châu gật đầu nói: “Cũng được… gửi phi thư cho Tư Vô Nhai, bảo hắn nghĩ cách trợ giúp Ngu Thượng Nhung.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Nói xong Đoan Mộc Sinh xoay người rời đi.
Cùng lúc đó trong một gian phòng ở Cảnh Hoà Cung.
“Ui da ! ngài nhẹ tay thôi!” Chư Hồng Cộng nằm lỳ trên giường, kêu rên liên hồi.
“Con à, có phải Cơ lão ma đánh con không? Con thấy chưa, theo ta về là được rồi, ở lại đây chịu tội làm gì!” Chư Thiên Nguyên từ sau khi lẻn vào hoàng cung thì ngày nào cũng theo đuôi Chư Hồng Cộng không rời.
“Ngài đừng vũ nhục sư phụ ta… đây là do tam sư huynh đánh đó.”
“Vậy thì đến tìm hắn lý luận đi! Sư phụ con đánh thì ta không dám ý kiến, nhưng sao sư huynh của con lại bá đạo như vậy, còn dám đánh người lung tung?”
Lúc này cửa phòng chợt kêu lên ken két, Đoan Mộc Sinh đẩy cửa bước vào. Tay trái cầm Bá Vương Thương, tay phải cầm một chén thuốc đưa tới nói: “Lão bát, thuốc của đệ nè.”
Chư Thiên Nguyên quay đầu nhìn lại, thấy một thanh niên vóc dáng khôi ngô, cơ bắp tráng kiện, mỗi một hành động đều tràn ngập lực lượng khiến người ta sợ hãi.
“Ngài là…?” Chư Thiên Nguyên nghi hoặc hỏi.
“Đoan Mộc Sinh, tam sư huynh của Chư Hồng Cộng.” Đoan Mộc Sinh đáp.
Chư Thiên Nguyên sửng sốt một giây rồi nhanh chóng nói:
“Thì ra là tam tiên sinh Ma Thiên Các! Khuyển tử ngang bướng, ngài làm sư huynh hẳn phải mệt nhọc vì nó không ít. Về sau nếu nó lại làm sai chuyện gì, ngài cứ đánh mạnh vào! Đừng khách khí với ta!”
Chư Hồng Cộng mặt đầy vẻ hoang mang.
Đoan Mộc Sinh đã nghe kể lại chuyện của Chư Hồng Cộng, bèn chắp tay nói: “Bá phụ, đây chỉ là việc nhỏ, ta sẽ không tính toán với sư đệ.”
“Chư Hồng Cộng có sư huynh phân rõ phải trái, lòng dạ rộng rãi như ngài thật là phúc phận tám đời của nó.”
“Nào có nào có… Thuốc này ngày dùng ba lần, chỉ cần ba ngày là khỏi hẳn. Ta còn có việc đi trước, xin cáo từ.”
“Tam tiên sinh đi thong thả.”
Chư Hồng Cộng chỉ biết thộn mặt ra với cảnh vừa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận