Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1921: Tín ngưỡng trở về

“Thất Sinh?” Lục Châu nghi ngờ nói.
“Là điện thủ tân nhiệm của Đồ Duy điện. Nhưng kỳ quái là, lão hủ giao thủ với hắn, tu vi của hắn hơn xa lão hủ nhưng lại không ra tay tàn độc.”
Tả Ngọc Thư nói: “Huynh trưởng, không biết vì sao ta luôn cảm thấy người này giống thất đệ tử của huynh đến mấy phần. Thất Sinh đứng hàng thứ bảy trong nhà… có phải là lão thất vẫn còn sống không?”
Ba người còn lại cũng có suy đoán này.
Sau khi Tiểu Diên Nhi và Hải Loa bị bắt, bọn hắn vẫn luôn cảm thấy tác phong làm việc của người này rất giống Tư Vô Nhai.
“Nhưng mà chính tay Vu Chính Hải đã thả quan tài thất tiên sinh vào đại hải, sao lại như thế được?” Hoa Vô Đạo nghi hoặc nói.
Ngay cả Lục Châu cũng khó hiểu vô cùng. Hắn rất tín nhiệm lực lượng của mình, trăm năm trước hắn thử sử dụng thiên nhãn thần thông vài lần nhưng lúc nào Hệ thống cũng báo là “mục tiêu vô hiệu”, chứng minh lão thất đã thật sự tử vong.
Nhưng “Thất Sinh” này lại rất đáng ngờ.
“Nếu Thất Sinh thật sự là thất tiên sinh, vậy tại sao hắn lại muốn bắt các đồng môn đến Thái Hư?” Hoa Vô Đạo lại hỏi.
Lãnh La nói: “Ngươi cũng biết phong cách làm việc của hắn rồi đó. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, có khi hắn muốn dùng phương pháp này để bảo vệ mọi người.”
“Có đạo lý.” Hoa Vô Đạo gật đầu.
“Nếu không hắn chẳng cần phải lưu lại tính mạng cho chúng ta làm gì.”
“Vậy… Thất Sinh thật sự là lão thất phục sinh?”
“Nếu thật là thất tiên sinh, vậy rất có khả năng hắn đã nắm giữ phục sinh chi thuật rồi.”
Bốn người không ngừng thảo luận. Lục Châu nói: “Trước mắt đừng nghĩ nhiều như vậy làm gì. Nếu hắn thật sự là lão thất thì rất tốt, còn nếu không phải…”
Lục Châu hừ một tiếng, ngữ khí trầm xuống: “Lão phu nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá nặng nề.”
Là địch hay là bạn đều có thể giải thích được. Mọi người biết rõ Tư Vô Nhai đã chết, rất khó có khả năng phục sinh trở lại, chỉ là vẫn luôn nắm lấy một chút hy vọng mà thôi.
“Những người khác thì sao?” Lục Châu lại hỏi.
“Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc từng là người Hắc Tháp. Hiện nay thực lực của hắc liên tăng lên, trong trăm năm qua Hắc Tháp không ngừng khuếch trương, vì không muốn Ma Thiên Các bị liên luỵ nên bọn hắn đã về hắc liên rồi.” Phan Trọng giải thích.
“Mạnh hộ pháp thì đến Thiên Liễu Quan làm khách, chỉ cần Các chủ gọi một tiếng hắn sẽ quay về ngay.”
“Bốn huynh đệ Khổng Văn đã trở lại thanh liên giới. Hiện tại ở thanh liên có rất nhiều thế lực đang nhìn chằm chằm Ma Thiên Các. Hắc Diệu liên minh ở hắc liên cũng đã đón Hồng Phất cô nương đi, bọn hắn đồng ý duy trì Ma Thiên Các.”
“Tần Nại Hà thường xuyên qua lại giữa thanh liên và kim liên, nhờ có Tần chân nhân chiếu cố Ma Thiên Các, mọi người mới được bình an vô sự.”
Phan Trọng nói thì nhẹ nhàng nhưng trong thực tế các thành viên Ma Thiên Các đã sống rất khổ.
Tin tức Các chủ chết truyền ra ngoài, thế là tu hành giới tan đàn xẻ nghé. Nếu không phải có các thế lực này chèo chống, chỉ sợ Kim Đình Sơn đã sớm bị san thành bình địa.
Trong lòng Lục Châu khẽ than, lên tiếng trấn an mọi người: “Khoảng thời gian này khiến các ngươi chịu khổ rồi.”
“Các chủ đừng nói như vậy. Nay ngài trở về, Ma Thiên Các chắc chắn lại có được huy hoàng như xưa!” Phan Trọng kích động nói.
Lục Châu gật đầu. “Thông tri cho bọn hắn trở về đi.”
“Vâng!”
“Người nào không về được, lão phu sẽ tự mình đến tiếp ứng.”
“Tuân lệnh!”
Đám người khom người, đồng thanh đáp. Bọn hắn biết tín ngưỡng của Đại Viêm rốt cuộc đã trở về rồi!
Ban đêm.
Lục Châu không có lòng nào tu luyện, cũng không đi ngủ. Trăm năm buồn tẻ, hiện tại hắn chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống của một con người bình thường.
Lục Châu lệnh cho người làm bữa tối thịnh soạn rồi chuẩn bị nước nóng để tắm rửa một trận thoả thích.
Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các cũng kích động đến mức không ngủ được. Phan Trọng và Chu Kỷ Phong dựa theo mệnh lệnh của Lục Châu truyền tin cho các thành viên khác.
Sáng hôm sau.
Biết Các chủ trở về, bốn huynh đệ Khổng Văn lập tức vứt bỏ mọi việc trong tay, vội vàng dùng phù văn thông đạo chạy về Ma Thiên Các.
Vừa vào tới Đông Các, bốn người đã quỳ xuống hô to: “Bái kiến Các chủ!” Trong giọng nói bốn người ẩn chứa kích động, hưng phấn và một chút uỷ khuất.
Lục Châu bước ra nhìn bốn người. Năm tháng không khiến bọn hắn thay đổi gì, Lục Châu gật đầu nói: “Đứng lên rồi nói.”
“Tạ Các chủ.”
“Mấy năm nay các ngươi sống tốt chứ?”
Khổng Văn nói: “Mọi việc khá tốt, chỉ là không thể ở lại Ma Thiên Các nên trong lòng không quá vui vẻ.”
“Các ngươi rời Ma Thiên Các cũng là vì không muốn nơi này bị kẻ xấu ngấp nghé. Lão phu hiểu được.”
Khổng Văn nói: “Tu hành giới đều đồn là… nói là ngài… đã quy thiên rồi. Huynh đệ chúng ta vẫn luôn không tin, chờ đợi ngài trở về!”
Lục Châu gật đầu: “Chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa.” Hắn quay đầu hỏi Phan Trọng:
“Vì sao những người khác vẫn chưa về?”
Các đồ đệ bị bắt đến Thái Hư còn hiểu được, nhưng những người này ở trong cửu liên mà lại không về thì đúng là khó hiểu. Ma Thiên Các lưu lại rất nhiều phù văn thông đạo, trong vòng một đêm đều có thể trở về.
Phan Trọng nói: “Bọn họ chưa trả lời… có lẽ là đang bận việc gì đó?”
“Chuẩn bị liễn.” Lục Châu uy nghiêm nói, “Bản toạ tự mình đi tiếp ứng.”
Nghe vậy, Phan Trọng lập tức kích động đáp: “Vâng!”
Bốn vị trưởng lão cũng không ngờ Lục Châu sẽ làm như thế. Với thân phận và địa vị của hắn hoàn toàn không cần đi đón thuộc hạ trở về. Thời cơ đến bọn hắn tự khắc sẽ trở về thôi. Các chủ như vậy, hỏi sao bọn hắn không khăng khăng một mực đi theo ngài cho được?
Phi liễn đã chuẩn bị xong. Đây là không liễn do Tư Vô Nhai trước khi rời đi đã làm ra, tốc độ và diện tích đều lớn hơn Xuyên Vân phi liễn trước kia rất nhiều.
Lục Châu dẫn theo đoàn người Ma Thiên Các, điều động phi liễn bay vào phù văn thông đạo tiến đến hắc liên.
Người đầu tiên hắn đi đón là Triệu Hồng Phất. Nàng có năng lực kiến tạo phù văn thông đạo, có nàng thì muốn đi nam về bắc đều sẽ tiện hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận