Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 220: Thân phận của lão ăn mày (1)

Hoa Vô Đạo dám lấy đầu mình ra đảm bảo khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc.
Hắn đích thực xuất thân từ Vân Tông, nhưng Hoa Nguyệt Hành đến từ La Tông. Trước đây khi Vân Thiên La thành lập tông môn, sau này dần dần bị chia cắt thành ba thế lực lớn là Vân Tông, Thiên Tông và La Tông thì giữa ba tông phái này vẫn luôn có xích mích không nhỏ.
Nếu là nể mặt người cùng thuộc một mạch, hắn có thể nói tốt cho vài câu đã là quá lắm rồi, nhưng bây giờ lại dùng mạng mình để đảm bảo cho một người lần đầu gặp mặt thì chắc chắn có gì đó kỳ quái ở đây.
Đoan Mộc Sinh hỏi:
“Hoa trưởng lão… rốt cuộc thì quan hệ giữa ông và Hoa Nguyệt Hành là gì?”
Vẻ mặt của Đoan Mộc Sinh tựa như đang nói, khéo quá nhỉ, hai người các ngươi đều họ Hoa kia kìa.
Hoa Vô Đạo lắc đầu: “Ta và nàng ta không có quan hệ gì cả… Xin Các chủ minh xét!”
Lục Châu vuốt râu đạm mạc nói: “Hoa trưởng lão, ngươi có quan hệ gì với nàng ta bản toạ không hỏi tới. Nếu Hoa Nguyệt Hành muốn vào Ma Thiên Các, bản toạ sẽ cho nàng ta một cơ hội.”
Hoa Vô Đạo nghe vậy vui mừng khôn xiết, còn chưa kịp nói lời tạ ơn đã thấy Lục Châu tiếp tục nói:
“Chỉ cần nàng ta mang về đây đầu của một tu hành giả tam diệp bất kỳ thuộc danh môn chính phái ngày trước từng vây công Kim Đình Sơn, sẽ được gia nhập vào Ma Thiên Các.”
Hoa Vô Đạo khẽ sửng sốt.
“Chuyện này…”
Sắc mặt hắn có chút khó coi.
Đoan Mộc Sinh hừ một tiếng: “Ta biết ngay là ngươi có dị tâm mà… Ngay cả chuyện này cũng không làm được thì còn đòi gia nhập Ma Thiên Các làm gì?”
Điều kiện này của sư phụ khiến các đồ đệ rất hài lòng.
Ngươi nói ngươi có thiên phú tốt, tu vi ngày sau sẽ rất mạnh, trở thành một trợ lực lớn cho Ma Thiên Các. Nhưng đến một tên địch nhân ngươi cũng không giết nổi thì nuôi ngươi để làm gì?
Ma Thiên Các không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi.
Hoa Vô Đạo khom người nói: “Được! Đã vào Ma Thiên Các phải có giác ngộ này!”
Lục Châu phất tay ra hiệu cho hắn rời đi.
Hoa Vô Đạo rời khỏi đại điện Ma Thiên Các đi xuống chân núi.
“Lão bát đâu?” Lục Châu hỏi.
“Bát sư đệ hiện đang sửa chữa lương đình, để đồ nhi đi gọi hắn.” Đoan Mộc Sinh bước ra ngoài.
Không bao lâu sau, Đoan Mộc Sinh và lão bát Chư Hồng Cộng bước vào đại điện.
Chư Hồng Cộng quỳ rạp xuống đất, hai tay nâng lên, thành kính nói: “Đồ nhi bái kiến sư phụ, sư phụ thiên thu vạn thế, phúc thọ vô cương!”
“...”
Da mặt của con hàng này không phải dày bình thường nha! Cái loại mông ngựa đáng xấu hổ như vậy mà hắn cũng vỗ được.
Lục Châu nhìn về phía Chư Hồng Cộng, ngữ khí đạm mạc chậm rãi: “Ở Ma Thiên Các có quen không?”
Chư Hồng Cộng vội vàng nói:
“Sư phụ, đây vốn chính là nhà của con, đương nhiên là rất quen! Không có nơi nào khiến con thấy dễ chịu hơn Ma Thiên Các! Con ở đây rất… thư thái!”
“Thật à?”
“Đồ nhi từng câu đều nói thật, không hề dám nói dối nửa lời.” Chư Hồng Cộng cố ý cất cao giọng nói.
Thấy thế Đoan Mộc Sinh chỉ biết nghẹn họng.
Chiêu Nguyệt lắc đầu không thôi.
Giọng Lục Châu vẫn bình tĩnh điềm đạm: “Ở cùng mọi người thấy thế nào?”
Chư Hồng Cộng cảm thấy ngoài ý muốn.
Hôm nay sư phụ làm sao thế? Tự dưng lại ân cần hỏi han…
Chư Hồng Cộng không thấy cảm động mà chỉ thấy… sợ hãi.
“Tam sư huynh và tứ sư huynh rất chiếu cố con… Ngũ sư tỷ rảnh rỗi cũng sẽ tâm sự với con, còn tiểu sư muội…”
Hắn nhìn quanh một chút, phát hiện Tiểu Diên Nhi không có ở đây. Nhớ lại bộ dáng dữ dằn của nàng, Chư Hồng Cộng bèn nuốt nước miếng nói:
“Tiểu sư muội ôn nhu động lòng người… Mọi người đều đối đãi với con như người nhà.”
Có thể mặt dạn mày dày nói ra những lời dối trá không biết xấu hổ như vậy, toàn bộ Ma Thiên Các chắc chỉ có mình Chư Hồng Cộng làm được.
“Ở chung với lão thất thì sao?” Lục Châu lại hỏi.
“Rất tốt! Cực kỳ tốt ạ… Lão thất rất chiếu cố con… Lão, lão thất???” Chư Hồng Cộng biến sắc. “Sư phụ, oan uổng quá, đồ nhi không có liên hệ gì với thất sư huynh hết!”
Chư Hồng Cộng run lẩy bẩy.
Lục Châu nói:
“Vậy ngươi nói xem, làm sao lão thất biết được hành tung của vi sư?”
Vẻ mặt Chư Hồng Cộng buồn hiu như đưa đám. “Lão thất có tai mắt trong mọi ngóc ngách Đại Viêm… Đương nhiên huynh ấy có thể tra ra được!”
“Vậy ngươi cảm thấy trong Ma Thiên Các, ai là tai mắt của lão thất?”
Nói đến đây, tất cả đều sáng tỏ.
Trên thực tế, từ khi Lục Châu đến An Dương thành đã nhìn ra điều này.
Đầu tiên là Ngu Thượng Nhung đến tặng quà cho Tiểu Diên Nhi, sau đó lại là Vu Chính Hải tặng quà, rồi ngay cả Giang Ái Kiếm cũng cho biết sự việc Vân Tước Lâu là do một tay Tư Vô Nhai thiết kế.
Nếu không có người truyền tin tức cho hắn thì làm sao hắn có thể nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay như thế?
Chính Tư Vô Nhai đã bày mưu đặt kế để Minh Thế Nhân mang Chư Hồng Cộng về Ma Thiên Các… Kế trong kế, chỉ có Tư Vô Nhai có dũng khí chơi như vậy.
“Hay lắm bát sư đệ… thì ra chính là ngươi?!” Đoan Mộc Sinh bước lên xách cổ áo Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng béo tròn, trọng lượng lại không nhẹ, nhưng vẫn bị Đoan Mộc Sinh nhẹ nhàng xách lên như xách gà con.
“Sư phụ… xin nghe đồ nhi giải thích! Sư huynh, mau.. mau buông tay!” Chư Hồng Cộng nghẹn đỏ mặt nói.
Đoan Mộc Sinh nhìn về phía Lục Châu chờ đợi mệnh lệnh của hắn.
“Vi sư cũng muốn nghe xem ngươi giải thích thế nào.” Lục Châu nói.
Phịch!
Đoan Mộc Sinh khẽ buông tay.
Chư Hồng Cộng rơi phịch xuống đất.
Nhưng hắn không dám phàn nàn lấy nửa câu, vội vàng bò dậy quỳ trước mặt Lục Châu rồi nói: “Vô Nhai sư huynh.. à không phải, phản đồ!...”
Hắn thở mạnh hai hơi rồi tiếp tục: “Huynh ấy đã từng thề với con sẽ không làm ra chuyện gì gây bất lợi cho Ma Thiên Các, thậm chí còn phải giúp Ma Thiên Các khi cần! Cho nên đồ nhi mới.. mới cố ý để lộ hành tung của sư phụ.”
“Hắn nói gì ngươi cũng tin sao?” Đoan Mộc Sinh nhìn Chư Hồng Cộng bằng nửa con mắt.
Trong đại điện Ma Thiên Các hoàn toàn rơi vào yên tĩnh.
Bầu không khí trở nên áp lực đến khó thở.
Chư Hồng Cộng ổn định lại tinh thần rồi chân thành nói: “Sư phụ… nói thật, khi đồ nhi ở Mãnh Hổ Cương vẫn luôn được thất sư huynh chiếu cố… Thất sư huynh tuy thích chơi tâm kế nhưng thật sự chưa từng làm chuyện gì hại đến đồng môn. Đại sư huynh và nhị sư huynh cũng rất thưởng thức huynh ấy.”
Nói xong, Chư Hồng Cộng không dám thở mạnh, chỉ biết cúi thấp đầu.
Trong lòng không ngừng run lên.
Lần này thì xong thật rồi.
Nhẹ thì trục xuất khỏi sư môn, nặng thì bị đánh đến bán thân bất toại.
Lục Châu không vội trừng phạt Chư Hồng Cộng… bởi vì những lời hắn nói đều là thật.
Đám nghiệt đồ này, ngoại trừ Diệp Thiên Tâm cấu kết với tu hành giả chính đạo để hãm hại hắn ra thì những đứa khác đều chưa từng làm chuyện gì bất lợi với Ma Thiên Các.
Trong tu hành giới, thế nhân vẫn luôn đặt mấy tên phản đồ này chung một phe với Ma Thiên Các, đối đãi như nhau.
Nhưng mà tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha.
Hắn phải dạy dỗ cẩn thận đám nghiệt đồ này mới được.
“Giải nó vào động diện bích hối lỗi… Sau này mỗi ngày đánh năm mươi trượng, phong ấn tu vi…”
“Đồ nhi lĩnh mệnh.” Đoan Mộc Sinh chắp tay.
Chư Hồng Cộng dập đầu nói: “Đồ nhi tạ sư phụ khai ân!”
Đoan Mộc Sinh dẫn Chư Hồng Cộng rời khỏi đại điện.
[Ting ! nghiêm khắc dạy dỗ Chư Hồng Cộng, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
Dạy dỗ lão bát không có gì khó khăn, vấn đề của Lục Châu bây giờ là làm sao bắt được ba tên nghiệt đồ còn lại. Phải nghĩ kỹ biện pháp mới được.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy.
Đến lúc nghiên cứu Bích Lạc tàn phiến rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận