Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 547

Vù!
Một trận gió mát thổi vào mặt hắn.
Vu Chính Hải vốn cho rằng một chưởng từ trên trời giáng xuống này sẽ đập nát đầu hắn, mọi thống khổ và phiền não trên thế gian đều sẽ theo gió mà bay đi.
Thế nhưng chuyện đó không xảy ra.
Hắn còn sống?
Suy nghĩ vẫn còn, thân thể vẫn có thể điều khiển, ngón tay vẫn còn cử động được. Ngoại trừ bốn phía yên tĩnh đến rợn người thì không còn gì khác.
Vu Chính Hải mở mắt ra.
Một bàn tay đang dừng trước mặt hắn, chỉ cách có một tấc, nhưng không đánh tới.
Vu Chính Hải cảm thấy kỳ quái, bèn hỏi: “Tại sao?”
Lục Châu thu tay lại.
“Lão phu và tôn sư có giao tình, hôm nay đến đây là vì nhận được uỷ thác của hắn.”
Nghe vậy, đám người Vu Chính Hải, Tư Vô Nhai và Hoa Trọng Dương đều cả kinh.
Đám người Thẩm Lương Thọ đang len lén bước lại gần, nghe thấy câu này, mặt mày ai nấy đều nhăn như ăn phải mướp đắng.
Đánh nhau nửa ngày, hoá ra Lục cửu diệp và tổ sư gia Ma Thiên Các là người một nhà?
Mẹ ơi, doạ bọn hắn sợ muốn tè ra quần!
Vu Chính Hải nói: “Sư phụ bảo ngài đến đây?”
“Đúng vậy.” Lục Châu gật đầu.
Vu Chính Hải cau mày nói: “Nếu lão nhân gia người muốn ngài giáo huấn ta thì e là phải khiến ngài thất vọng rồi!”
Hắn chống tay xuống đất, gian nan đứng lên nhìn về phía Lục Châu. “Cho dù có chết ta cũng sẽ không chịu khuất phục.”
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Ngươi hận sư phụ mình đến vậy?”
“Hận ư?” Vu Chính Hải lắc đầu. “Một ngày là thầy cả đời là cha. Làm đồ đệ, ta sao có tư cách hận sư phụ.”
“Nếu sư phụ ngươi có nỗi khổ tâm thì sao?” Lục Châu nói.
“Vậy có ai quan tâm đến nỗi khổ tâm của ta không?” Giọng Vu Chính Hải đột ngột to lên, rõ ràng cảm xúc đang dao động.
“Hoang đường.”
Lục Châu muốn mắng hắn, nhưng hiện nay vẫn chưa tìm lại được thuỷ tinh cầu ký ức, tất cả chân tướng đều không rõ ràng.
Nếu sự thật đúng như Ngu Thượng Nhung, Tư Vô Nhai và Vu Chính Hải nói, vậy Cơ Thiên Đạo hoàn toàn sai.
Nhưng mà… Lục Châu luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
Cơ Thiên Đạo không có động cơ làm việc này. Bản thân hắn tính tình nóng nảy lại đi bồi dưỡng chín tên đồ đệ có năng lực nghịch thiên, sau đó lạnh lùng ra tay hạ sát thủ với đám đồ đệ? Thật là phi lý!
Lục Châu mắng một câu khiến Vu Chính Hải bình tĩnh lại.
Hắn thở dài nói: “Ta thừa nhận… ta chịu ơn sư phụ.”
Lục Châu quay đầu nhìn Vu Chính Hải. Suy cho cùng, Vu Chính Hải có được tu vi như ngày hôm nay đều là nhờ Cơ Thiên Đạo ban cho hắn.
“Lục tiền bối, ngài có thể nói chuyện riêng với ta một chút không?” Vu Chính Hải làm tư thế mời.
Lục Châu quay đầu nhìn về phía Hải Loa.
Hải Loa lại mỉm cười nói với Vu Chính Hải: “Đừng từ bỏ nha.”
Dưới ánh trăng, nụ cười ngây thơ thuần phác của nàng và bốn chữ ngắn gọn lại khiến toàn thân Vu Chính Hải run lên.
Đừng từ bỏ.
Còn có rất nhiều chuyện chưa làm được, sao có thể từ bỏ?
Vu Chính Hải nói: “Chăm sóc cho nàng, nếu ai dám động đến nàng, ta sẽ giết kẻ đó.”
Điều này vượt ngoài dự liệu của Lục Châu. Nghiệt đồ không giống kẻ vô sỉ hèn hạ như trong tưởng tượng của hắn.
...
Hai người bước vào trong rừng rậm. Ánh trăng bị tán cây che khuất lại càng thêm tối tăm mù mịt.
Vừa bước vào, Vu Chính Hải không nói một lời, lập tức quỳ xuống trước mặt Lục Châu.
Soạt!
Lục Châu khẽ giật mình.
Nghiệt đồ này không phải là đã nhận ra lão phu đó chứ? Không thể nào nha!
Lục Châu vốn là người xuyên không tới, tính cách thật của Lục Châu và Cơ Thiên Đạo có khác biệt rất nhiều. Nay lại có Thẻ Dịch Dung, khoảng thời gian gần đây Vu Chính Hải lại không tiếp xúc với sư phụ, Lục Châu không thể nào bị hắn nhận ra được. Ngay cả người thông minh như Tư Vô Nhai còn không nhận ra thì Vu Chính Hải làm sao có thể?
“Lục tiền bối… xin cho ta thời gian nửa năm.” Vu Chính Hải nói.
Lục Châu nghi hoặc. “Nửa năm? Có ý gì?”
“Ngài được gia sư nhờ vả, gia sư tất nhiên sẽ nể tình ngài.” Vu Chính Hải nói.
“Đó là đương nhiên…” Lục Châu ngạo nghễ nói. “Thời điểm ta và Cơ huynh quen biết nhau, ngươi vẫn còn đang nghịch bùn.”
“Thế nên… ta khẩn cầu Lục tiền bối cho ta thời gian nửa năm. Nửa năm sau dù thành hay bại, ta cũng sẽ lên núi thỉnh tội với sư phụ!” Vu Chính Hải chân thành nói.
Nửa năm…
Lục Châu không vội cho hắn câu trả lời. Trên thực tế, Lục Châu hoàn toàn có thể mang hắn về Kim Đình Sơn, nhưng nếu làm thế thì lấy ai đối phó với hoàng thất?
Lục Châu vốn không có ý nhằm vào hoàng thất, nhưng hoàng thất lại năm lần bảy lượt khiêu khích Ma Thiên Các.
Ép buộc Vu Chính Hải quay về không khó, nhưng muốn hắn tâm phục khẩu phục thì e là khó hơn lên trời.
“Đối với ngươi thiên hạ này quan trọng đến vậy?” Lục Châu hỏi hắn.
Với một tu hành giả mà nói, quá mức ham muốn quyền vị thì không phải chuyện gì tốt.
Trong đầu Vu Chính Hải hiện ra từng mẩu chuyện cũ, những hình ảnh từ trong ký ức dần dần hiển hiện.
“Rất quan trọng!” Vu Chính Hải đáp chắc nịch.
Lục Châu nhìn hắn rồi nói: “Muốn lão phu buông tha cho ngươi cũng được, nhưng ngươi phải trả lời lão phu mấy câu hỏi.”
“Mời Lục tiền bối cứ hỏi.”
“Câu hỏi thứ nhất, thuỷ tinh cầu ký ức của sư phụ ngươi đang ở đâu?”
“Nhung Tây, Lâu Lan.” Vu Chính Hải thẳng thắn đáp.
“Cụ thể ở chỗ nào?”
“Không biết.”
“Câu hỏi thứ hai, trong thuỷ tinh cầu ký ức phong ấn điều gì?” Đây là một trong những điều Lục Châu quan tâm nhất. Nếu tạm thời chưa tìm ra được thì cứ hỏi thử một chút.
Vu Chính Hải ngập ngừng trả lời bằng giọng không chắc chắn:
“Cũng giống như Vân Thiên La. Còn những ký ức khác là gì… không ai biết rõ.”
Lục Châu gật đầu, lại hỏi:
“Câu hỏi cuối cùng, tại sao ngươi lại lạnh lùng với sư phụ mình như vậy?”
Câu này còn có hàm nghĩa là, nguyên nhân gây ra hiềm khích giữa hai sư đồ là gì.
Vu Chính Hải đáp: “Ta không muốn lạnh lùng, mà là không thể không làm thế.”
“Ồ, bởi vì ngươi là tộc Vô Khải? Hay bởi vì ngươi từ nhỏ đến lớn đều phải chịu khổ?” Lục Châu nói.
Trong lòng Vu Chính Hải cả kinh. Hắn ngẩng đầu kinh ngạc nhìn vị lão nhân trước mặt.
Lục Châu lại nói: “Chuyện của Ngu Thượng Nhung lão phu có nghe nói qua. Có phải Cơ huynh đem huynh đệ các ngươi ra để nghiên cứu cửu diệp?”
Vu Chính Hải không ngờ người này lại hiểu biết về nội tình Ma Thiên Các nhiều đến vậy.
Trầm mặc một lát, hắn mới gật đầu. “Đúng là có việc này.”
Lục Châu cảm thấy chuyện giữa Cơ Thiên Đạo và cửu đại đệ tử vô cùng phức tạp.
Đúng lúc này phía phân đà U Minh Giáo đột nhiên truyền tới một điệu sáo du dương. Giai điệu uyển chuyển thánh thót cự kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận