Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 395: La Tông thật sự sẽ kết thù với Ma Thiên Các mất !

Mọi người theo Lục Châu bước ra khỏi đại điện.
Trong lòng Đan Vân Tranh loạn thành một đoàn, nàng ta và bốn tên thuộc hạ nhanh chân chạy ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên.
Trên bầu trời, một con toạ kỵ có tướng mạo trông như loài sói, toàn thân được bao bọc bởi luồng khí màu tím đang phóng như điên.
Nó không ngừng phóng thích ra luồng khí tím khiến đầy trời đều là sương mù.
“Có độc.”
Ông!
Ông!
Tất cả mọi người đều mở cương khí hộ thể lên, ngăn sương mù tím thấm vào cơ thể.
“Đây là toạ kỵ gì thế?” Phan Trọng tò mò hỏi.
“Thừa dịp khí độc còn chưa nhiều, mau gọi nó xuống đi!” Chu Kỷ Phong thúc giục.
Đan Vân Tranh lập tức ngự không bay lên, quát to: “Súc sinh, mau xuống đây!”
Đúng lúc này con toạ kỵ kia đột nhiên quay đầu lại, hai mắt hiện lên tinh quang, công kích về phía Đan Vân Tranh nhanh như thiểm điện.
“Đan trưởng lão!” Bốn tên thuộc hạ vội la lên.
Một chiêu này của toạ kỵ quá bất ngờ, Đan Vân Tranh vốn là cung tiễn thủ, hoàn toàn không ngờ toạ kỵ sẽ quay đầu lại công kích mình.
Ầm!
Đan Vân Tranh rơi xuống. Cũng may cương khí hộ thể đã cản đi hầu hết lực công kích!
Ngao !
Toạ kỵ trông như con sói kia đột nhiên thân hình phình to, trông nó càng lúc càng xấu xí.
“Sư phụ, đồ nhi thỉnh cầu được xuất chiến, bắt lại con súc sinh này!” Đoan Mộc Sinh kích động nói.
Lục Châu nhìn hắn, khẽ lắc đầu. “Đây không phải là độc thông thường, mà là độc có chứa vu thuật…”
“Vu thuật?!”
Đám người cả kinh. Nhắc tới vu thuật, tất cả mọi người đồng loạt nghĩ tới Mạc Ly.
Sao con toạ kỵ này lại có vu thuật được?
Trên bầu trời, toạ kỵ càng lúc càng phóng thích ra nhiều khí độc.
Đan Vân Tranh quỳ xuống nói: “Các chủ, đây chắc chắn là hiểu lầm! Nếu thật sự La Tông muốn đối địch với Ma Thiên Các thì ta đã không tự chui đầu vào lưới! Nhất định là có kẻ muốn châm ngòi ly gián!”
Đúng lúc này, Hoa Nguyệt Hành giương cung lên, mũi tên toả ra kim quang bạo phát.
Vù!
Phanh phanh phanh !
Ba đạo tiễn cương tựa như sao băng bay vụt lên bầu trời, cắm phập vào thân toạ kỵ.
Đây chính là ý nghĩa tồn tại của cung tiễn thủ.
Cho dù là để công thành hay giao chiến thì cung tiễn thủ đều là những kẻ chú trọng tính bất ngờ và tốc độ ra tay.
Đan Vân Tranh cũng quả quyết đứng lên, kéo căng tiễn cương. Cung tiễn thủ lục diệp đúng là rất bất phàm, ba đạo tiễn cương phá không mà đi.
Ầm!
Rõ ràng là bắn tiễn cương sau Hoa Nguyệt Hành nhưng lại cùng lúc đánh trúng thân toạ kỵ khiến đám người sinh lòng kinh ngạc.
Hoa Nguyệt Hành cúi đầu xấu hổ, nhưng Hoa Vô Đạo đã vỗ vai nàng an ủi:
“Cần gì phải để ý chuyện này. Chỉ cần vài năm nữa thôi ngươi chắc chắn sẽ vượt qua nàng ta. Hiện tại ngươi mới nhị diệp, mà nàng ta đã là lục diệp.”
“Vâng, đa tạ Hoa trưởng lão cổ vũ.” Hoa Nguyệt Hành nói.
Đan Vân Tranh không thèm để ý mấy chuyện này, ánh mắt nàng ta chuyên chú, điểm đặc biệt của cung tiễn thủ lúc này đã thể hiện hết ra ngoài.
Nàng ta nhất định phải tóm được con súc sinh này, nếu không La Tông thật sự sẽ kết thù với Ma Thiên Các mất!
Từng đạo tiễn cương cường đại thoát ra khỏi tay Đan Vân Tranh xạ kích về phía toạ kỵ trên bầu trời.
Ban đầu là ba đạo, nay đã là mười đạo, nở rộ như pháo hoa.
Thế nhưng con toạ kỵ kia có lực phòng ngự cực kỳ dị thường, ngoại trừ thét lên vài tiếng ra thì nó chẳng hề bị thụ thương, ngược lại tốc độ phóng khí độc còn nhanh hơn trước.
Dường như toạ kỵ đã hoàn toàn trở nên điên cuồng.
Ngao !
Nó chạy như điên trên bầu trời. Loại tốc độ này ai mà đuổi kịp? Trừ phi có đại tu hành giả không ngừng thi triển đại thần thông mới có thể miễn cưỡng đuổi theo, càng đừng nói tới khả năng hàng phục nó!
Lục Châu vẫn luôn quan sát con toạ kỵ kia. Rốt cuộc là hắn đã từng thấy nó ở đâu nhỉ?
Trên người toạ kỵ phát tán ra loại khí tức cực kỳ quen thuộc.
Hoa Nguyệt Hành tuy có chút tự ti mặc cảm, nhưng thấy Đan Vân Tranh cố gắng công kích, nàng cũng không dám buông lỏng, bèn tiếp tục kéo tiễn cương xạ kích về phía toạ kỵ.
Khi mới gia nhập Ma Thiên Các, Lục Châu từng bảo nàng tập luyện công pháp Tốc Xạ Ngưng Cương. Thế nên khi xạ kích, tốc độ của nàng đặc biệt nhanh, nhanh đến mức khiến người ta hoa cả mắt.
Có lẽ việc từng bị Đan Vân Tranh trục xuất khỏi sư môn đã kích phát lòng háo thắng của Hoa Nguyệt Hành. Uy lực không bằng người, độ chính xác không bằng người, thậm chí khí tức cũng không bằng người, nhưng chắc chắn sẽ có thứ gì đó ta vượt qua được người.
Ánh mắt Hoa Nguyệt Hành trở nên chấp nhất, bắt đầu tăng tốc xạ kích.
Từng đạo tiễn cương ngưng tụ giữa các ngón tay, giương về phía toạ kỵ rồi… Vù vù vù! Bay đi như sao băng.
Ưu thế của cũng tiễn thủ không chỉ nằm ở việc tấn công từ khoảng cách xa mà còn là tỷ lệ trúng tên cực kỳ đáng sợ.
Bọn họ không giống với các cung nỏ thủ thành hoặc binh sĩ dùng cung tiễn.
Đối với tu hành giả, một khi bước vào cảnh giới Nguyên Thần cảnh liền có thể ngưng tụ ra cung tiễn và tiễn cương.
Lấy cung tiễn bắn ra tiễn cương, uy lực sẽ càng lớn hơn kiếm cương hoặc đao cương đơn thuần, tốc độ cũng nhanh hơn hẳn khi tấn công vào đối tượng ở khoảng cách xa.
Một tay Hoa Nguyệt Hành có thể giương được ba đạo tiễn cương. Trừ ngón tay cái, khe hở giữa hai ngón tay đều hình thành một đạo tiễn cương, tam đạo tiễn cương đồng thời bắn ra.
Hoa Nguyệt Hành có thể bắn liên tục ba lần như thế, đây là cực hạn của Nguyên Thần cảnh nhị diệp, cũng tức là tổng cộng chín đạo tiễn cương.
Sau khi tu luyện công pháp Tốc Xạ Ngưng Cương, Hoa Nguyệt Hành đã có thể miễn cưỡng bắn bốn lần, thậm chí là năm lần trong một hơi thở.
Loại tốc độ này phải là thần xạ thủ ngũ diệp trở lên mới có thể thi triển.
Ban đầu Đan Vân Tranh không chú ý tới, về sau khi phát giác được người bên cạnh bắn tiễn cương như bắn pháo hoa bèn liếc mắt nhìn qua, trong lòng cả kinh.
Nha đầu này sao lại có tốc độ nhanh đến vậy?
Liên tục xạ kích cũng có tác dụng đặc biệt của nó. Toạ kỵ kia dưới cơn mưa tiễn cương của hai người bắt đầu kêu la thảm thiết.
Từng tiếng ngao ngao vang vọng khắp Kim Đình Sơn.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn đám khí độc đầy trời rồi nói: “Hoa trưởng lão, Lục Hợp Đạo Ấn.”
Hoa Vô Đạo gật đầu lĩnh hội, bước lên một bước, dưới chân xuất hiện bát quái ấn, quanh người xuất hiện chín chữ triện lớn không ngừng xoay tròn.
Lấy Hoa Vô Đạo làm trung tâm, Lục Hợp Đạo Ấn khuếch tán ra ngoài tạo thành một hình cầu có vách ngăn mỏng.
Chiêu thức này không phải để phòng ngự mà là để xua tan khí độc.
Hiệu quả rất rõ ràng. Lục Hợp Đạo Ấn như một quả bóng dần phình ra, đám sương mù màu tím đều bị quả bóng đẩy bật ra ngoài, trôi ngược lại bầu trời.
Nga !
Vốn đã bị tiễn cương bắn đau rát, nay nhìn thấy khí độc bị đẩy ngược lại, toạ kỵ đột nhiên trở nên táo bạo, càng điên cuồng hơn lúc nãy.
Nó chạy quanh trên không trung ba vòng, quai hàm bạnh ra, má phồng lên rồi phun ra một ngụm khí độc cực lớn.
“Sư phụ, thả Bệ Ngạn ra cắn nó đi!”
Tiểu Diên Nhi đứng cách đó không xa, một tay chống nạnh một tay chỉ về phía toạ kỵ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận