Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 762

Giang Ái Kiếm bước tới cúi đầu nhìn, bỗng ngẩn ra. “Hai tấm địa đồ của Đại Viêm?”
“Chỉ có một thôi.” Tư Vô Nhai đáp.
“Ta nhận ra bên trái là địa đồ Đại Viêm… nhưng địa đồ bên phải đối xứng chẳng phải cũng là Đại Viêm đó sao?” Giang Ái Kiếm cười hỏi.
Tư Vô Nhai chỉ tay vào quyển bút ký. “Lúc nào rảnh ngươi cũng xem thử đi… Bản bút ký này là của nữ tử họ Lạc, cũng chính là nhân vật thần bí mà chúng ta vẫn luôn tìm kiếm. Trong bút ký nàng ta có nhắc tới quê hương nàng ta không khác biệt Đại Viêm là bao.”
Giang Ái Kiếm sờ cằm nhìn bức địa đồ. “Dải phân cách này là gì?”
“Vực sâu vạn trượng.” Tư Vô Nhai nói. “Sư phụ đã xuống đến đáy vực, thu hoạch được hồng ngư và Xích Diêu Chi Tâm. Ta điều tra trong cổ tịch, phát hiện Xích Diêu là hung thú cao giai đã biến mất từ lâu, bát diệp mà gặp nó cũng phải tháo chạy giữ mạng. Dưới đáy vực sâu, nếu tiếp tục đi thẳng mãi có lẽ sẽ tới được… hồng liên địa giới!”
Giang Ái Kiếm nhướng mày. Càng nhìn tấm địa đồ hắn càng cảm thấy quen mắt. “Hình như ta đã nhìn thấy nó ở đâu rồi…”
“Ngươi không nhìn lầm đâu… trong nội khố hoàng cung có một quyển điển tịch, trong đó có lưu lại tin tức của đế sư. Đế sư từng vẽ một bức hoạ, chính là bản địa đồ này. Lưu Thương, cũng chính là phụ thân ngươi, biết rõ chuyện của đế sư nên mới quyết tâm nghiên cứu cửu diệp.” Tư Vô Nhai nói.
“Đừng có nhắc tới hắn, hắn không phải phụ thân ta. Phụ thân ta đã chết từ rất lâu rồi.” Giang Ái Kiếm thở dài.
Tư Vô Nhai biết mình không nên đề cập tới người đã khuất, bèn nghi hoặc nhìn Giang Ái Kiếm.
“Nước không thể thiếu vua một ngày, đại sư huynh rốt cuộc cũng chẳng phải họ Lưu, ngươi thật sự không muốn ngồi vào vị trí này sao?”
“Đừng có sáo lộ ta nha…” Giang Ái Kiếm lắc đầu, “Ta không có chút hứng thú nào với vị trí đó cả. Ngũ hoàng tử ngốc nghếch thì bỏ qua đi, ta thấy Chiêu Nguyệt rất thích hợp làm nữ đế, ta đánh giá cao nàng.”
“Nữ nhân nào có dễ dàng đăng cơ như ngươi nói.”
“Dừng lại, dừng lại… Nói trước làm cái gì, cứ chờ đại tiên sinh khôi phục ký ức rồi tính. Thà rằng thiên hạ phải đổi họ chứ ta nhất quyết không ngồi vào vị trí này!” Giang Ái Kiếm xua tay.
Tư Vô Nhai bất đắc dĩ thở dài.
Những chuyện xấu xa tàn nhẫn nhất trong cung cấm Giang Ái Kiếm đều đã trải qua, một trận lửa ở Cảnh Hoà Cung đã hoàn toàn xoá mất ý niệm trở về của hắn. Nếu trở về, hắn làm sao đối mặt với một ngàn oan hồn trong đó?
Giang Ái Kiếm chỉ tay vào tấm bản đồ, nói: “Quay lại chuyện chính, đế sư là người đến từ thế giới kia, tu hành giả nơi đó rất cường đại, có đủ năng lực huỷ hoại chúng ta. Vậy tại sao đế sư không thông báo cho người thế giới đó đến đây tấn công Đại Viêm?”
Tư Vô Nhai cười nói: “Là vì tư tâm.”
“Tư tâm?”
“Là người thì đều có tư tâm. Ta từng nghiên cứu về những nơi đế sư đến, hắn không chỉ ở hoàng thất Đại Viêm mà trong mười hai nước Nhung Tây Nhung Bắc cũng đều có bóng dáng của hắn. Những nơi hắn đi qua, hắn đều là cường giả cao cao tại thượng. Tuy là đế sư Đại Viêm nhưng Vĩnh Thọ hoàng đế hoàn toàn nghe theo lời hắn, tuyệt không dám cãi, thậm chí không tiếc lấy Lăng Hư Kiếm ra quyết chiến với gia sư.”
Tư Vô Nhai lắc đầu nói. “Ở thế giới này, hắn chính là người mạnh nhất…”
Giang Ái Kiếm cau mày. “Nghe ngươi nói như vậy, tên đế sư này còn buồn nôn hơn cả ta… à không không, hắn quá buồn nôn!”
“Đế sư Khương Văn Hư có thể là cường giả cửu diệp, hiện đang ẩn thân ở Lâu Lan.” Tư Vô Nhai nói.
“Cửu diệp? Vậy vì sao tai nạn lại không xuất hiện?”
“Có hai khả năng: một là, việc cửu diệp xuất hiện sẽ dẫn tới tai nạn chỉ là một trò âm mưu lừa đảo, nhưng khả năng này không cao. Sự tồn tại của Xích Diêu và Thừa Hoàng đã thay đổi suy nghĩ của ta, cửu diệp có thể sẽ khiến hung thú chú ý. Hai là, đế sư đã dùng một loại thủ đoạn nào đó để áp chế tai nạn.”
“Vậy còn Cơ lão tiền bối thì sao?” Giang Ái Kiếm hỏi.
Nghe vậy, Tư Vô Nhai lâm vào trầm mặc. Lát sau hắn nói: “Không rõ.”
Giang Ái Kiếm bật cười: “Ngươi biết nhưng không muốn nói, hay là thật sự không biết?”
“Bây giờ nói chuyện này còn quá sớm. Chờ sư phụ đến Lâu Lan sẽ biết thôi.” Tư Vô Nhai đáp.
“Cũng đúng.”
Cùng lúc đó, trong phòng Lục Châu.
“Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, điểm may mắn tăng đến 99, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi.].
“Trắng tay rồi.” Lục Châu bất đắc dĩ vuốt râu.
Điểm công đức lúc này chỉ còn lại 553 điểm, mà điểm may mắn đã tích luỹ lên 99 điểm.
Hừ. Điểm may mắn tăng lên ba chữ số hẳn là sẽ xuất hiện đồ tốt!
“Rút thưởng!”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 99 điểm may mắn, thu hoạch được 1 Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo.].
[Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong có thể đạt được lực lượng đỉnh phong của Cơ Thiên Đạo trong 30 phút, đạo cụ này cực kỳ hiếm, xin sử dụng cẩn thận.].
Đôi mắt già của Lục Châu trợn trừng!
Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong? Lão phu biết sẽ rút được đồ tốt mà!
Tuy nói đã dự liệu được sẽ trúng thưởng, nhưng phần thưởng quá lớn khiến Lục Châu vô cùng kích động. Chỉ có Lục Châu mới hiểu được sự quý giá của tấm thẻ này, mà cũng chỉ có hắn mới biết uy lực do nó mang lại lớn đến mức nào!
Từ sau khi thất đại môn phái vây công Kim Đình Sơn, Lục Châu chưa từng nhận được tấm thẻ này. Có nó, dù là liên minh mười hai nước kéo đến hắn cũng không sợ!
Lục Châu tỉ mỉ xem xét tấm thẻ đạo cụ, ngắm nhìn một lúc lâu mới cất vào. Đạt được tấm thẻ này hắn cảm thấy vô cùng yên tâm, không đến tận thế quyết không sử dụng.
Lục Châu nhìn lại số điểm công đức: 503 điểm.
Con số lẻ này quả thật hơi chướng mắt, giá thẻ hiện nay đều tính theo chục ngàn, 503 điểm chẳng làm được gì ngoài rút thưởng. Nghèo chính là cái tội. Còn giữ lại nó để làm gì!
Nó nên phát huy giá trị cuối cùng của mình thôi.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức, địa giới tặng thêm 1.000 điểm.].
“Ơ….”
Thoáng cái đã biến thành ba ngàn điểm, đúng là không nỡ xài. Nhưng ba ngàn điểm cũng không mua được gì nha…
Lục Châu lâm vào do dự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận