Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1877: Lực lượng huỷ thiên diệt địa

Ngay sau đó, mười hai tên vũ nhân lập tức vọt về phía Lục Châu. Đám tu hành giả Đại Hàn bị doạ sợ đến hồn phi phách tán, lùi ra thật xa sợ trận chiến lan tới người mình.
Đúng lúc này, Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư, dùng một chiêu Pháp Diệt Tẫn Trí bắn bay mười hai người.
Khâm Nguyên lắc đầu nói: “Điêu trùng tiểu kỹ mà cũng dám đấu với Lục các chủ.”
Trong tay Lục Châu cầm một tấm Một Kích Chí Mạng, nếu bọn hắn liên kết vận mệnh, vậy chỉ cần giải quyết một người trong số đó thì trận này sẽ bị phá ngay.
Minh Thế Nhân nói: “Nếu là ngươi thì ngươi cần mấy chiêu để phá trận?”
Khâm Nguyên suy tư nhìn thập nhị cung đại trận, đạm nhiên nói: “Một chiêu là đủ.”
Vậy sư phụ ta không bằng ngươi rồi?!
Minh Thế Nhân cố nhịn để không thốt ra câu này rồi nói: “Ngươi đúng là không biết cách làm người, việc này sao lại để sư phụ ta phải động thủ?”
Khâm Nguyên nghe vậy, vỗ trán nói: “Ngươi nói đúng! Loại chuyện vặt vãnh này sao có thể để Lục các chủ tự mình xuất thủ?”
Khi Khâm Nguyên vừa định ra tay, Lục Châu đã tung người bay về phía tên vũ nhân đứng ở vị trí mười hai giờ.
Lúc này tên vũ nhân cũng đã ý thức được điều này, lập tức chập tay lại, lực lượng trên người mười hai vũ nhân tụ hợp cùng một chỗ, hoá thành quang đoàn toả ra ánh sáng chói mắt.
“Nhân loại vô tri, nhận lấy cái chết!”
Quang đoàn bay ra! Lục Châu bóp nát thẻ Một Kích Chí Mạng, trầm giọng quát: “Chỉ là Vũ tộc nho nhỏ mà cũng dám làm càn!”
Lực lượng quen thuộc kia lại xuất hiện, hoá thành một chưởng Đại Vô Úy Ấn bay tới.
Cho dù nhiều năm đã trôi qua, Lục Châu vẫn không quên được cảm giác này, đó là một loại lực lượng có thể hủy thiên diệt địa.
Đại Vô Úy Ấn lóng lánh kim quang ập tới, tên vũ nhân trợn trừng mắt, kinh hãi nói: “Đây là lực lượng gì?!”
Ầm!
Năm ngón tay như núi đập vụn ngũ quan của hắn, xuyên thủng lồng ngực hắn.
“A !”
Vũ nhân kêu lên một tiếng thê lương, thập nhị cung đại trận lập tức đứt gãy, từng điểm tinh quang tản mát giữa thiên địa như mưa sao băng rơi xuống. Mười một tên vũ nhân còn lại cũng lăng không bay ngược, tiên huyết ướt đẫm vạt áo.
Đám tu hành giả Đại Hàn nhìn một màn này, tâm thần rung động.
Ngay cả người tự nhận có thể dùng một chiêu giải quyết đại trận như Khâm Nguyên cũng phải tán thưởng: “Không hổ là Ma…”
“Ma cái gì?” Minh Thế Nhân nhíu mày nói.
“Không, không có gì.” Khâm Nguyên hối hận, vội vàng ngậm chặt miệng.
Ma Thần vẫn hệt như trước đây, phong cách hành sự bá đạo, không phân phải trái! Hắn chính là Ma Thần đại nhân từng khiến Thái Hư phải run rẩy vì kính sợ.
Minh Thế Nhân nói: “Dưới gầm trời này có rất nhiều kẻ gọi sư phụ ta là ma đầu ở sau lưng người, không chỉ có một mình ngươi… Nhưng mà, nếu ngươi muốn gia nhập Ma Thiên Các thì đừng nhắc lại cái danh xưng đó nữa. Cho dù ngươi là thượng cổ thánh hung thì vẫn phải tôn trọng sư phụ ta, ngươi nói có đúng không?”
Khâm Nguyên lập tức gật gù: “Ngươi nói đúng lắm.”
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 500 điểm công đức.].
Lục Châu hờ hững lắc đầu.
Mười hai tên vũ nhân kết nối vận mệnh, nhưng đánh giết cũng chỉ tính một. Hắn có thể cảm giác được mười hai người đều đã trọng thương, nhưng người bị hao tổn Mệnh Cách cũng chỉ có tên vũ nhân đứng ở vị trí mười hai giờ.
Mười hai tên vũ nhân cấp tốc tụ lại một chỗ, nhìn Lục Châu với vẻ đề phòng.
Khâm Nguyên bay ra nói: “Lục các chủ, loại chuyện nhỏ nhặt này không cần ngài tự mình ra tay, giao cho ta đi.”
Áo choàng khẽ động, chẳng biết từ lúc nào Khâm Nguyên đã xuất hiện trước mặt mười hai tên vũ nhân, không chút lưu tình mà đại khai sát giới!
Lục Châu nhíu mày. Tốc độ và thủ đoạn của thượng cổ thánh hung quá lợi hại, hắn không thể theo kịp, bèn mặc niệm thiên nhãn thần thông để quan sát.
Song đồng phát sáng, Lục Châu rốt cuộc cũng nhìn rõ ràng động tác của Khâm Nguyên. Nó nở nụ cười lạnh lùng, trong tay cầm một lợi nhận hình cánh ve trong suốt bay qua bay lại giữa mười hai tên vũ nhân, nhẹ nhàng chém vào thân thể của bọn hắn.
Vù vù vù…
Hình ảnh vặn vẹo đến cực hạn nhanh chóng qua đi. Khâm Nguyên dừng lại trước mặt Lục Châu.
Mấy giây sau, thân thể mười hai tên vũ nhân đã bị chém nát như đậu hũ bắt đầu vỡ vụn, rơi lả tả xuống đất.
Tu hành giả Đại Hàn, Yến Mục cùng Minh Thế Nhân đều kinh hãi.
Cường đại đến mức khiến người ta choáng váng.
Khâm Nguyên khom người hành lễ với Lục Châu, mỉm cười nói: “Khâm Nguyên nguyện thay Lục các chủ quét dọn hết mọi chướng ngại.”
Lục Châu gật đầu: “Tốt.” Sau đó nhìn về phía hoàng cung nói: “Chỉ có thế này thôi sao?”
Không ai đáp lời.
Yến Mục lấy dũng khí bay về phía Lục Châu, khom người nói: “Đa tạ Lục tiền bối ra tay tương trợ.”
“Vì sao ngươi lại ở chỗ này?” Lục Châu hỏi.
Yến Mục than thở: “Ta bị ép buộc tới. Sau khi đám điểu nhân này đến Đại Hàn đã đánh hai vị chân nhân bị thương, sau đó dùng danh nghĩa của Trần đại thánh nhân triệu tập mọi người… Ta tới đây mới biết kẻ chủ mưu là đám điểu nhân này!”
“Chỉ có mười hai tên này?” Lục Châu hỏi.
“Không phải, thủ lĩnh của bọn hắn là một vũ nhân tên Minh Đức trưởng lão, thủ đoạn của kẻ này cực kỳ hung tàn.” Yến Mục đáp.
“Quả nhiên là Minh Đức.”
“Lục tiền bối, ngài biết người này?”
Lục Châu không trả lời. Nhớ lại một màn xảy ra ở Đại Uyên Hiến, trong lòng hắn dâng lên cảm giác chán ghét.
“Kẻ này hiện đang ở đâu?”
Yến Mục lắc đầu: “Ta không biết.”
Khâm Nguyên lúng túng nói: “Biết thế ta đã lưu lại một người sống.”
Nhưng lúc này Yến Mục lại chỉ tay về phía tên tu hành giả chó săn của Đại Hàn: “Hắn chắc chắn biết.”
Tên kia trợn tròn mắt, cảm thấy không ổn bèn liên tục xin tha: “Ta không biết gì cả, xin tiền bối tha mạng!”
Yến Mục vô cùng phiền chán nói: “Lục tiền bối, đối phó với loại người này thì phải nghiêm hình bức cung, nhất định sẽ tra ra được.”
Minh Thế Nhân cười gật đầu: “Việc này để ta làm cho, móc mắt giật móng hay đâm châm…trò gì ta cũng biết.”
Người kia lạnh toát sống lưng, lập tức quay đầu chạy trốn.
Vừa chạy được trăm thước đã thấy Khâm Nguyên xuất hiện trước mặt, đánh ra một chưởng. Hắn bị đánh văng ngược trở về, toàn thân trọng thương, máu me đầm đìa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận