Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 436

Một trung niên nhân mặc trường bào màu xám bước vào, liếc mắt nhìn Tiểu Diên Nhi một cái, không thèm chào hỏi gì mà chỉ gật gù: “Không tệ.”
Sau lưng hắn chính là trung niên nam tử cầm linh thạch khảo nghiệm tu vi ban sáng. “Chu lão thấy tốt là được.”
“Ngươi là ai thế?” Tiểu Diên Nhi ngây thơ hỏi.
“Vị này là Chu quản sự, quản lý toàn bộ chuyện lớn nhỏ trong trang viên. Các vị cứ tán gẫu, ta lui xuống trước.” Nam tử trung niên nói xong xoay người rời đi.
Chu quản sự chắp tay với Lục Châu: “Lão tiên sinh.”
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Chu quản sự, thản nhiên nói: “Thẩm Lương Thọ đâu?”
Chu quản sự nhíu mày thầm nghĩ, Thẩm lão gia đứng đầu Bạch Bảng danh tiếng lẫy lừng, người ngoài biết tới cũng là bình thường. Chỉ là lão nhân này gọi thẳng tục danh của ngài đúng là không lễ phép.
Nhưng hắn cũng không thể hiện ngoài mặt mà là bình tĩnh nói: “Lão tiên sinh, chúng ta vào thẳng vấn đề đi.”
Lục Châu gật đầu. “Có chuyện gì?”
“Tiểu tôn nữ của ngươi không tệ, lão gia nhà ta nguyện ý bỏ ra một số tiền lớn để mua nàng.”
Khi Chu quản sự nói lời này, bên ngoài mơ hồ có bóng người đi lại như đang canh chừng.
Kẽo kẹt, kẽo kẹt… trên nóc nhà cũng truyền tới động tĩnh, hiển nhiên là có người đang giám sát.
Tiểu Diên Nhi nghe vậy, vừa định nổi giận đã thấy Lục Châu đưa tay lên ngăn lại, ra hiệu cho nàng lui ra sau.
Tiểu Diên Nhi đành phải hậm hực lùi bước.
“Thẩm Lương Thọ đứng đầu trên Bạch Bảng, chuyên làm việc thiện, tiếng lành đồn xa trong cả tu hành giới… sao lại làm ra những chuyện vụng trộm thế này?” Lục Châu nói.
Chu quản sự cười ha hả: “Lão tiên sinh cũng là người từng trải, cần gì phải giả vờ hồ đồ. Thế gian này làm gì có bữa trưa miễn phí cho ngươi ăn không ở không?”
Lời này rất có đạo lý.
Nếu thật chỉ làm việc thiện thì dù hắn có núi vàng núi bạc cũng không trụ nổi.
“Có lý lắm.”
“Mạng người vốn như cỏ rác. Lão tiên sinh… ngươi chẳng qua chỉ có tu vi Thần Đình cảnh, đến Lương Châu Thành sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay đám dị tộc. Chẳng bằng bây giờ ngươi cho đồ nhi mình một nơi tốt để nương tựa, ngươi cũng có thể an tâm dưỡng già, chuyện này không tốt đẹp sao?” Chu quản sự nói.
Lục Châu thở dài lắc đầu.
“Bạch đến cùng cực sẽ biến thành hắc. Lão phu chẳng qua chỉ là có chút bất ngờ mà thôi.”
Chu quản sự cười to. “So sánh với Ma Thiên Các, Thẩm lão gia cũng là người đồng đạo, chẳng qua là theo một cách khác mà thôi. Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, về bản chất không có gì khác biệt.”
Lục Châu mỉm cười.
“Thẩm Lương Thọ mà cũng xứng so sánh với Ma Thiên Các?”
“Đương nhiên là không xứng! Thẩm lão gia vẫn luôn xem tổ sư gia Ma Thiên Các là mục tiêu phấn đấu cả đời, sao dám cùng người sánh vai.” Chu quản sự đáp.
Lục Châu thoáng nghẹn lời.
Lão phu trở thành thần tượng? Lão phu mà cũng có người sùng bái?
Chu quản sự tiếp tục nói:
“Ta nói với ngươi nhiều như vậy là vì xem ở tu vi Thần Đình cảnh của ngươi. Lương Châu Thành đã đại loạn, người U Minh Giáo, Lâu Lan và Nhu Lợi ẩn nấp khắp nơi. Với tu vi của ngươi, giỏi lắm cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình.”
Lục Châu gật đầu. “Nếu lão phu không đồng ý thì sao?”
Vừa nói xong câu này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Trong sân viện có không ít tu hành giả từ trên không hạ xuống.
Còn có hai tên tu hành giả đang khiêng một thi thể bay ngang.
Lục Châu liếc mắt nhìn ra ngoài, đám người này có tu vi không yếu, ai nấy đều là Phạn Hải cảnh.
Mà Chu quản sự trước mặt Lục Châu cũng có tu vi Thần Đình cảnh, khí tức viên mãn, hẳn là Thần Đình cảnh đỉnh phong.
Trừ đám người này ra, trang viên lớn như vậy đương nhiên phải có cao thủ Nguyên Thần cảnh toạ trấn, nếu không đã chẳng đặt chân được ở chỗ này.
Chu quản sự mỉm cười nhìn một già một trẻ trước mắt.
“Nếu lão tiên sinh không đồng ý, ta đành phải tự mình động thủ.”
Lục Châu lắc đầu, bất đắc dĩ phất tay với Tiểu Diên Nhi…
“Can đảm lắm.”
“Hả?”
Dù sao Chu quản sự cũng là cường giả Thần Đình cảnh đỉnh phong, hắn đột nhiên cảm giác được vị lão giả trước mắt có cỗ khí thế mà ngay cảm Thẩm lão gia cũng không có. Một loại khí thế khiến người ta vô pháp kháng cự.
Hắn lập tức lui lại, điều động nguyên khí, chưa kịp làm gì thì đã thấy Tiểu Diên Nhi đứng ngay trước mặt, híp mắt cười.
Cương khí quanh thân hắn không thể động đậy.
“Không đúng! Là cao thủ Nguyên Thần cảnh!” Chu quản sự kinh hô.
Hắn vừa lên tiếng, rất nhiều tu hành giả bên ngoài lập tức lao vọt tới.
Ầm!
Chu quản sự còn chưa kịp nhìn đã bị Tiểu Diên Nhi đá một phát ngay giữa lồng ngực.
Toàn thân hắn bắn ngược như viên đạn, phá tung nóc phòng, đâm vào hai tên tu hành giả nấp trên nóc nhà khiến chúng thất điên bát đảo rồi thẳng tắp rơi xuống đất, nằm rạp trước mặt Tiểu Diên Nhi không nhúc nhích.
Tiểu Diên Nhi thấy nhàm chán, nàng lầm bầm: “Quá yếu.”
Một kích đột ngột của Tiểu Diên Nhi khiến toàn bộ tu hành giả trong phòng và ngoài phòng đều sợ ngây người, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi nhìn tiểu cô nương trước mặt.
Nhất là nam tử trung niên đứng ngoài cửa đã kiểm tra tu vi Lục Châu, lúc này cũng đứng ngây ra như phỗng.
Hắn biết rõ thực lực của Chu quản sự, đường đường là tu vi Thần Đình cảnh đỉnh phong vậy mà lại bị một tiểu cô nương đá bay, cái quỷ gì vừa xảy ra vậy?
Toàn bộ gian phòng và sân viện đều rơi vào im lặng ngắn ngủi.
Khục khục khục.
Chu quản sự nằm bẹp dưới đất ho kịch liệt, miệng hắn lúc này đã đầy máu tươi.
“Sư phụ, hắn không chết. Hay để đồ nhi đá thêm một cước?” Tiểu Diên Nhi đề xuất.
Câu nói này khiến Chu quản sự phun ra một ngụm tiên huyết.
Đúng là không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài. Nha đầu này trông hồn nhiên ngây thơ nhưng không ngờ tính tình lại đáng sợ như vậy.
Chu quản sự giơ tay lên, phẫn hận chỉ tay về phía nam tử trung niên có nhiệm vụ kiểm tra tu vi.
Lúc này nam tử trung niên đã ngồi bệt dưới đất… “Ta.. ta…”
Hắn nói không nên lời.
Hắn rất muốn nói là, bản thân hắn chẳng hiểu nổi tại sao tu vi của tiểu nha đầu lại lợi hại hơn cả sư phụ nàng.
Lục Châu nhìn Chu quản sự nằm thở hổn hển dưới đất và bốn bề tu hành giả sắc mặt kinh hãi, thản nhiên nói:
“Nếu không muốn chết, bảo Thẩm Lương Thọ tới đây gặp lão phu.”
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện không ít tu hành giả.
Một Lương Châu Thành nhỏ nhoi lại có nhiều tu hành giả như vậy khiến Lục Châu không khỏi kinh ngạc.
Chu quản sự ngồi dậy, trầm giọng nói: “Đừng vào!”
Hắn nuốt một ngụm nước bọt để ổn định tâm tình.
“Lão, lão tiên sinh… Ngươi thật sự muốn đối nghịch với Thẩm lão gia?” Chu quản sự che ngực nói.
Không đợi Lục Châu đáp lời, Tiểu Diên Nhi đã hầm hừ: “Ngươi thật phiền! Sư phụ ta muốn gặp người nào thì gặp người nấy! Ngươi còn chưa phục phải không?”
Vừa nói nàng vừa vung vung nắm đấm khiến Chu quản sự sợ hãi co rút người lại.
Nha đầu này đúng là không thể nói lý. Hắn nhìn về phía Lục Châu sắc mặt lạnh nhạt, chỉ hy vọng có thể thuyết phục lão đầu Thần Đình cảnh này một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận