Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 629

Đám người gật đầu, ai nấy đều không thể lý giải. Lưu Qua có được thủ đoạn cỡ này đúng là nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Lục Châu cũng đang quan sát bộ “xác ướp” đang dần dần khôi phục.
Phốc ! Lưu Qua phun ra một ngụm máu rồi hít sâu một hơi. Hắn không khó chịu với tình cảnh của mình lúc này mà còn hưng phấn nở nụ cười.
Chỉ phù có tác dụng, hắn quả thật trở thành người bất tử. Điều này cũng chứng minh lời cao thủ thần bí nói là sự thật.
Lưu Qua ngửa mặt lên nhìn trời, cười ha hả. “Cô… bất tử!”
Lục Châu nhớ lại người nằm trong quan tài từng viết một câu thế này lên quyển điển tịch: Không ai có thể vĩnh sinh bất tử.
Thế là Lục Châu lăng không quan sát, suy nghĩ xem nhược điểm của Lưu Qua nằm ở đâu.
Nghĩ ngợi một lát, Lục Châu nói: “Ngươi tôn thờ lời nói của cao nhân như vậy, hẳn là đã từng nghe hắn nói, trên đời này không ai có thể vĩnh sinh bất tử.”
Lưu Qua giật mình như bị sét đánh, hai mắt mở to nhìn về phía Lục Châu trên không trung.
“Ngươi cũng đã gặp hắn?!”
Lục Châu thấy trận văn đỏ rực trên người Lưu Qua không ngừng loé lên quang mang. Bàn tay Lục Châu nâng lên, Vị Danh Kiếm lơ lửng trước mặt. Trên thân Vị Danh Kiếm ẩn hiện phù văn màu đen sẫm.
Đỏ và đen tương khắc?
Lục Châu nhớ lại bi văn trong Kiếm Khư lăng mộ, nhớ tới phần mộ của Vĩnh Thọ hoàng đế Lưu Qua, bèn hỏi: “Ngươi đã ở trong Kiếm Khư lăng mộ rất lâu?”
Lưu Qua đứng lên, thản nhiên đáp: “Muốn luyện thành thân thể bất tử, nhất định phải hấp thu rất nhiều Âm Dương Khí.”
“Chẳng trách.” Lục Châu gật đầu.
Thân thể là vật chứa, muốn gánh chịu càng nhiều lực lượng thì đương nhiên vật chứa phải càng mạnh mẽ. Năng lượng màu đen trên bi văn dường như không mấy khác biệt so với năng lượng màu đỏ trên đường vân này.
Lưu Qua giang tay, ngửa mặt lên trời nói: “Sự thật đã chứng minh Cô luyện hoá thành công, trở thành người bất tử!”
“Bây giờ nói còn hơi sớm!”
Hai tay Lục Châu chập lại, một phần tư lực lượng phi phàm cuối cùng trong cơ thể quán thâu vào Vị Danh Kiếm.
Vị Danh Kiếm lập tức ngưng khí thành cương, mấy trăm đạo kiếm cương chằng chịt trên bầu trời lập tức giáng xuống.
Lưu Qua ngẩng đầu lên, muốn né tránh nhưng lại phát hiện toàn thân đã bị khoá chặt.
“Ha ha ha… Cơ Thiên Đạo, đại nạn thọ mệnh của Cô đã đến từ lâu nhưng Cô vẫn còn sống được là nhờ vào những phù văn này hấp thu sinh mệnh… Cô đã biết bí mật kim liên hấp thu thọ mệnh con người từ ba trăm năm trước, nhưng Cô không nói cho ngươi! Ngươi có thể làm gì được Cô !”
Vù vù vù!
Ngàn vạn kiếm cương đâm xuyên qua lồng ngực Lưu Qua.
Mọi âm thanh đều im bặt.
Vị Danh Kiếm trở về trong lòng bàn tay Lục Châu. Lục Châu nhìn lên thân kiếm, phù văn màu đen vẫn còn, chẳng qua là bị ít đi một chút.
Lưu Qua cúi đầu nhìn xuống lỗ hổng giữa lồng ngực mình. Tại nơi đó, đường vân màu đỏ không tái xuất hiện. Vết thương không lành lại.
Máu tươi ồ ạt chảy ra, rơi tí tách xuống mặt đất.
“Không….” Lưu Qua không thể tin nổi.
Lục Châu hạ thấp xuống đứng đối diện Lưu Qua. “Sự thật đã chứng minh, không có ai là không thể giết chết…”
Lưu Qua nhìn quanh bốn phía, trong mắt đều là mịt mờ và luống cuống.
Mọi thứ đều đang trôi xa hắn. Non sông tươi đẹp, lê dân bách tính trong thiên hạ, vạn vật giữa thiên địa… đều vội vàng trôi đi.
Vết thương vẫn không lành lại.
Lưu Qua lảo đảo lui lại mấy bước như thể trước mặt hắn là thiên quân vạn mã đang băng băng lao tới.
Hắn điên cuồng huơ tay, trong miệng không ngừng gào thét điên cuồng: “Giết… giết… giết!” Thỉnh thoảng hắn lại sợ hãi hô lên. “Không được lại đây, không được lại đây…”
Máu tươi chảy đầy đất, phàm là những nơi hắn bước qua đều đã bị máu nhuộm đỏ.
“Trẫm sẽ không chết… Trẫm không thể chết được. Ngươi gạt trẫm, ngươi gạt trẫm !”.
Giọng Lưu Qua càng lúc càng khản đặc. Động tác bắt đầu cứng lại. Thất khiếu chảy máu, từ hai hốc mắt Lưu Qua chảy ra hai hàng huyết lệ.
Lục Châu không tiếp tục ra tay mà hờ hững nhìn hắn.
Lưu Qua đột nhiên nói: “Cô sai lầm rồi sao?”
Lục Châu không trả lời.
Trầm mặc một lát, Lưu Qua dường như đã nghĩ thông suốt bèn bật cười mấy tiếng.
Hắn chắp tay sau lưng lộ vẻ ngạo nghễ, ngẩng mặt lên trời thản nhiên nói: “Cơ huynh, tiễn Cô một đoạn đường đi.”
“Thuỷ tinh cầu ở đâu?”
“Hãy đến Lâu Lan vương tộc tìm xem…”
“Bản toạ thành toàn cho ngươi.”
Lục Châu vung tay, chưởng ấn to lớn từ trên trời giáng xuống.
Lưu Qua vẫn giữ nguyên tư thế đế vương của mình, tay giang rộng, đầu ngẩng cao, miệng mỉm cười.
“Chỉ mong kiếp sau Cô lại có thể làm bạn với huynh!”
Oanh!
Năm ngón tay ấn xuống, Tuyệt Thánh Khí Trí!
Lưu Qua tan thành tro bụi.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 2.000 điểm công đức.].
Cùng lúc đó.
Hoàng Thời Tiết và Cổ Nhất Nhiên đánh nhau từ chân núi Kim Đình Sơn kéo đến phía tây, chẳng biết đã đánh bao lâu.
Hai người ra chiêu liên tục, nguyên khí đã tiêu hao hết tám phần, song phương lâm vào thế giằng co.
Cổ Nhất Nhiên trừng Hoàng Thời Tiết một cái. “Hoàng Thời Tiết, lão thất phu nhà ngươi, ta mà không giết được ngươi thề không làm người!”
Hoàng Thời Tiết ngồi bệt dưới đất cười ha hả: “Lão phu sợ ngươi ghê đó…”
Hạo Nhiên Thiên Cương của Nho môn nhìn thì ôn hoà nhưng kỳ thực hung hãn vô cùng. Cương nhu kết hợp, khi thi triển sẽ tạo ra cảm giác người này chính khí vô cùng, thế nên tu hành giả thích tu hành công pháp Nho môn nhiều không kể xiết.
Trong bát đại thống lĩnh Thần Đô, Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên đều là cao thủ Nho Môn. Cổ Nhất Nhiên luôn làm việc theo quân lệnh. Vĩnh Thọ hoàng đế chinh chiến dị tộc, tạo ra một thời thái bình thịnh thế. Vì thiên hạ, vì Đại Viêm, vì lê dân bách tính, Cổ Nhất Nhiên tuyệt đối không tha thứ cho người muốn quấy nhiễu đại sự bệ hạ.
Khi Cổ Nhất Nhiên bạo phát Hạo Nhiên Thiên Cương, bốn phía đều là tự phù cương ấn, trong khoảnh khắc sắp xếp thành hình một trường long!
“Phù Ấn Kim Long!” Theo tiếng quát to của Cổ Nhất Nhiên, phù ấn bay về phía Hoàng Thời Tiết.
Hoàng Thời Tiết mở to mắt, cắn răng toàn lực ứng phó, đồng thời bộc phát ra cương ấn tạo thành hình bức tường chắn trước mặt.
Ầm!
Phù Ấn Kim Long va chạm với bức tường cương ấn khiến bức tường vỡ vụn trong giây lát. Hoàng Thời Tiết không thể không lui lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận