Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 735

Tư Vô Nhai lắc đầu đáp:
“Hai ngày nay đồ nhi đã phái người liên tục tìm kiếm, hao tổn không ít người nhưng vẫn chưa tìm được manh mối xác thực.”
Phan Ly Thiên nói: “Lão hủ từng băng qua lạch trời. Tại phía tây cách lạch trời năm dặm có một vực sâu vạn trượng, đã phái người điều tra ở đó chưa?”
Tư Vô Nhai gật đầu. “Vực sâu đó là địa bàn của người Nhu Lợi, tai mắt của ta không tiện đến đó điều tra, nhưng ta đã phái người ẩn nấp đi vòng qua từ phía bắc để tới đó tra tìm.”
Lục Châu nghe vậy, lập tức hạ lệnh:
“Toàn lực ứng phó, tìm kiếm Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải.”
“Đồ nhi tuân mệnh!”
“Vâng!”
Sau đó, Ma Thiên Các huy động toàn bộ lực lượng tìm kiếm Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải.
Bắt đầu từ phía đông lạch trời khu vực cảnh nội Đại Viêm, điều động tu hành giả đến ẩn nấp ở hậu phương Nhu Lợi, đồng thời phái tu hành giả bay vòng qua phía bắc lạch trời để lén lút điều tra.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, đảo mắt đã trôi qua một tháng.
Trong một tháng qua, Ma Thiên Các đã dùng đủ loại thủ đoạn, thậm chí vận dụng toàn bộ tai mắt lẻn vào cả doanh địa địch nhân, đồng thời còn phái không ít tu hành giả tiềm nhập vào cổ thành Lâu Lan và vương đô Nhu Lợi.
Đáng tiếc vẫn không có được tin tức gì.
Trong phủ tướng quân ở Lương Châu Thành.
Tư Vô Nhai và các đồ đệ khác đều cúi đầu không dám nói một lời. Lục Châu vuốt râu nhìn bọn hắn.
Mất một tháng trời, Phan Ly Thiên, Lãnh La, Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Tiểu Diên Nhi, Hải Loa, lại thêm rất nhiều tu hành giả của Bồng Lai Môn, Vạn Độc Môn, Hoa Gian Phái và Ma Sát Tông cùng cố gắng tìm kiếm nhưng vẫn không có kết quả.
Thậm chí còn không có ai từng nhìn thấy Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải. Việc điều tra lâm vào ngõ cụt.
Trầm mặc một lúc lâu, Tư Vô Nhai cất tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh:
“Sư phụ, xin nghe đồ nhi nói một lời.”
“Nói đi.”
“Phía đông và phía tây lạch trời đều đã phái người điều tra, không có bất kỳ phát hiện nào. Phía đông có liên quân của Nhu Lợi và Lâu Lan đóng quân, nhưng tai mắt cũng đã hồi báo không phát hiện tung tích đại sư huynh và nhị sư huynh. Cổ thành Lâu Lan và vương đô Nhu Lợi thì cách quá xa, cho dù có phái người đến thì hiệu suất cũng sẽ rất thấp. Nếu đại sư huynh và nhị sư huynh thật sự gặp bất trắc rồi bị người giấu đi thì chúng ta rất khó có thể tìm ra được.” Tư Vô Nhai nói.
“Đây không phải là phong cách của ngươi…” Lục Châu nói. Bình thường đồ đệ này vẫn luôn rất tự tin.
Tư Vô Nhai quỳ xuống, cúi đầu nói: “Đồ nhi biết sai! Nếu biết chuyện sẽ thành ra thế này thì đồ nhi nhất định sẽ tự mình đến tiếp ứng nhị sư huynh! Đồ nhi nguyện nhận bất kỳ trừng phạt nào của sư phụ!”
Giang Ái Kiếm lúc này cũng lên tiếng:
“Việc này không thể trách Tư Vô Nhai. Cơ tiền bối, người Lâu Lan giỏi dùng vu thuật, mà tai mắt của chúng ta đều là một số tu hành giả cấp thấp, khả năng nắm bắt tin tức có hạn. Tên Tạp La Nhĩ kia lại càng giảo hoạt, người do ta phái tới chưa được ba ngày đã bị hắn nhìn thấu thân phận, không thể không đào mệnh chạy về.”
Pháp thân chính là vấn đề nghiêm trọng nhất.
Tu hành giả Đại Viêm ẩn nấp trong dị tộc cũng không thể nào cả đời không gọi ra pháp thân. Mà phàm nhân trà trộn vào thì không có tu vi, càng không thể làm được chuyện gì lớn.
Phan Ly Thiên lẩm bẩm: “Có khi nào đã rơi vào vực sâu vạn trượng rồi không?”
Đám người đồng loạt nhìn Phan Ly Thiên, trong mắt không giấu được vẻ lo lắng.
Tư Vô Nhai ảo não nói: “Cũng có khả năng này. Nhưng vực sâu kia là nơi thập tử nhất sinh. Cho dù là bát diệp cũng không thể tuỳ tiện tiến vào. Huống chi nơi đó còn là địa bàn của người Nhu Lợi, tai mắt của chúng ta rất khó trà trộn.”
Lúc này, Minh Thế Nhân đột nhiên cất tiếng: “Sư phụ, đồ nhi lại cảm thấy bọn hắn không làm gì được đại sư huynh và nhị sư huynh.”
“Nói tiếp đi.” Lục Châu nhìn về phía lão tứ.
“Mọi người đã quên mất ngựa Cát Lượng rồi.” Minh Thế Nhân nhắc nhở.
Ánh mắt đám người sáng lên.
Theo lý thuyết, có Cát Lượng bên cạnh, người khác không thể nào đuổi kịp bọn hắn, lẽ ra lúc này nên trở về rồi mới phải.
“Cát Lượng rất có nhân tính, chỉ cần nó trở về, chúng ta nhất định có thể hỏi ra nguyên cớ.” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu gật gù. Đúng là chỉ có lão tứ vĩnh viễn không làm lão phu thất vọng nha.
Sau đó Lục Châu thử nghiệm kêu gọi ngựa Cát Lượng. Hắn gọi vài tiếng nhưng xung quanh không hề có động tĩnh.
Thông thường thì toạ kỵ nhận chủ sẽ giống như vũ khí nhận chủ, giữa toạ kỵ và chủ nhân sẽ có một loại cảm ứng đặc thù.
Lục Châu khẽ nhíu mày rồi nhắm mắt lại, lỗ tai giần giật. Thần thông thính lực khuếch tán ra ngoài thành Lương Châu.
Lục Châu sử dụng thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm nói: “Cát Lượng.”
Cùng lúc đó.
Cát Lượng đang phi hành trên đoạn đường giữa khu vực bùn lầy và lạch trời, đột nhiên dừng vó.
Nó vốn cứ chạy đi chạy về giữa lạch trời và vũng bùn, đột nhiên nghe được tiếng chủ nhân kêu gọi.
Hí !
Cát Lượng ngẩng đầu hí dài, không tiếp tục chạy tới vũng bùn nữa mà quay đầu bay về phía Đại Viêm.
Ở phía tây lạch trời, bên ngoài cánh rừng.
Trong doanh trại của quân Lâu Lan trấn thủ biên cương, các binh sĩ đang cực kỳ bi ai trước cái chết của tướng quân Ba Tư Nhĩ.
Đột nhiên bọn hắn bị tiếng hí vang dội thanh thuý của Cát Lượng thu hút sự chú ý, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn lên. Trên bầu trời, bốn vó Cát Lượng hiện ra quang hoa đạp bước trên mây với tốc độ cực nhanh.
“Là ngựa của Kiếm Ma! Ngăn lại!”
Đám tu hành giả vu thuật lập tức nhận ra con ngựa này lúc trước đã đùa giỡn bọn hắn. Cái chết của anh hùng trấn thủ biên cương Ba Tư Nhĩ có liên quan đến chủ nhân của con ngựa này.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều vu sư tụ tập lại. Mấy trăm vu sư từ trong doanh địa bay thẳng về phía lạch trời.
Đồng thời ở phía đông lạch trời cũng có một lượng lớn người Lâu Lan và Nhu Lợi trú đóng. Tu hành giả Lâu Lan cũng bay lên bao vây chặn đánh Cát Lượng.
Vì thế, dù tốc độ phi hành của Cát Lượng nhanh đến đâu cũng sẽ bị hai bên chặn đường công kích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận