Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1951: Đoan Mộc Sinh cũng biết mắng người

“Lăn đi.” Lục Châu trầm giọng nói.
“Được! Ta lăn ngay nha!” Minh Thế Nhân vèo một cái bay về phía Quan Vân đài, “Hôm khác ta sẽ đến bồi tội!”
Lục Châu nhìn về phía Quan Vân đài… Bầu trời không một gợn mây, xanh thăm thẳm như mặt biển.
Trở lại Quan Vân đài, Minh Thế Nhân vẫn còn co đầu rụt cổ.
Đoan Mộc Sinh nghi hoặc tiến lên hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Vừa rồi đứng quá xa, hắn chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đại khái của người đó. Cho dù là Huyền Dặc đế quân và Nam Ly thần quân cũng khó có thể nhìn rõ ràng phía bên này, càng đừng nói tới Đoan Mộc Sinh chỉ mới là đạo thánh.
Đoan Mộc Sinh không hiểu, hắn cho là Minh Thế Nhân không thể nào thất bại được.
Minh Thế Nhân thở dài nói: “Có cao thủ.”
“Cao thủ? Cao cỡ nào?” Đoan Mộc Sinh nhấc Bá Vương Thương lên, “Để ta tới lĩnh giáo hắn một chút. Trước đó chiến đấu với Trương Hợp ta chỉ dùng có năm thành thực lực, nay gặp được cao thủ thì phải đánh một trận mới được.”
“Đừng đi. Tin tưởng ta.” Minh Thế Nhân nói.
“Xích Đế nói mặc kệ là gặp phải cường địch gì, chúng ta đều phải dùng toàn lực ứng phó. Hiện tại phải đánh Huyền Dặc điện răng rơi đầy đất, chờ đến khi điện thủ chi tranh thật sự bắt đầu thì không cần đánh cũng có thể thắng bọn hắn.” Đoan Mộc Sinh nói đạo lý rõ ràng.
Minh Thế Nhân lắc đầu: “Sao huynh không chịu tin ta chứ?”
Một vị kim cương đứng phía sau cũng nghi hoặc nói: “Ngay cả Nhật tiên sinh cũng không thể chiến thắng? Từ bao giờ mà Huyền Dặc điện lại có cao thủ bậc này?”
“Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, làm người vẫn nên khiêm tốn một chút. Đừng xem thường Huyền Dặc điện.”
Bốn vị kim cương mộng bức nhìn Minh Thế Nhân.
Hình như người vừa gièm pha mắng chửi người ta mạnh miệng nhất chính là ngài đó? Bây giờ còn có mặt mũi nói ra câu này, đúng là khó hiểu.
Đoan Mộc Sinh cương quyết nói: “Đó là đệ thấy vậy thôi. Các ngươi ở đây chờ ta một lúc, không tới một khắc đồng hồ ta sẽ đánh ngã hắn!”
Bốn vị kim cương đồng loạt khom người: “Mấy người chúng ta chờ đợi tin tức tốt của Đoan Mộc tiên sinh.”
Đoan Mộc Sinh bay đi.
Bốn vị kim cương muốn đi tới quan sát nhưng lại bị Minh Thế Nhân kéo lại. “Lại đây uống trà với ta nào.”
“Nhật tiên sinh không lo lắng?”
“Lo lắng cái rắm.” Minh Thế Nhân ngồi xuống nói, “Uống trà xong rồi chuồn cho nhanh.”
Trên mặt bốn vị kim cương lộ vẻ khó coi. Mục đích bọn hắn tới nơi này là muốn làm rạng danh Xích Đế. Ngài đánh thua rồi thì thôi, còn mất cả mặt mũi như thế sao?
Minh Thế Nhân uống một hớp trà rồi nhìn về phía bốn vị kim cương, nghi hoặc hỏi: “Hả? Uống trà đi chứ.”
“Đoan Mộc tiên sinh hẳn là đang đánh nhau với người kia. Chúng ta đi xem một chút.” Nói xong bốn người bay về phía rìa Quan Vân đài.
Đúng lúc này, Đoan Mộc Sinh từ xa bay trở về, trên người đầy tro bụi, mặt mũi lấm lem bùn đất.
Bốn vị kim cương giật mình không thôi. “Đoan Mộc tiên sinh… thắng rồi?”
“Hầy…” Đoan Mộc Sinh lộ vẻ xấu hổ nói, “Ta chỉ đi xem một chút thôi.”
Bốn người càng thêm ngơ ngác. Rốt cuộc là ngươi thắng hay thua?
Nhưng nhìn dáng vẻ chật vật của Đoan Mộc Sinh, lại thêm biểu tình quỷ dị trên mặt là kiểu mặt vừa vui vẻ vừa uỷ khuất, xem ra…
“Đoan Mộc tiên sinh?”
“Sao các ngươi phiền thế hả?!” Đoan Mộc Sinh đâm Bá Vương Thương xuống đất “ầm” một tiếng. “Đi bên bờ sông chẳng lẽ không bao giờ ướt giày? Gặp cao thủ thì thua, có gì lạ đâu? Thắng bại là chuyện thường tình, chẳng lẽ các ngươi chưa bao giờ biết thua là gì, nhất định cứ bắt lão tử phải nói là sao?!”
Bốn người sửng sốt.
Phốc !
Minh Thế Nhân không nhịn được phun ra nước trà. Tam sư huynh biết ăn nói như thế từ bao giờ nhỉ?
Hắn đứng lên nói: “Được rồi, chúng ta vẫn nên chạy cho nhanh thì hơn.”
“Chạy?”
Bốn vị kim cương không cam lòng. Hai người nắm giữ hạt giống Thái Hư là đại biểu cho Xích Đế, đi như vậy chẳng phải mất mặt lắm sao?
Bốn người vừa định nói chuyện thì Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đã vọt ra ngoài, bay về phía phi liễn.
Bốn người ngây ra như phỗng. Bọn hắn cảm thấy rất khó hiểu, cho dù đối thủ rất mạnh thì cũng đâu đến mức phải như vậy?
“Nhật tiên sinh và Đoan Mộc tiên sinh không phải vẫn luôn rất phách lối sao? Vì sao hôm nay lại giống như biến thành người khác?”
“Thường ngày vênh váo không coi ai ra gì, lần này đúng là thay đổi hoàn toàn.”
“Chẳng lẽ đối thủ thật sự rất cường đại?”
Bốn người đi tới rìa Quan Vân đài nhìn đấu trường rỗng tuếch bên dưới, khẽ lắc đầu.
“Xem như cho hai người bọn họ một chút giáo huấn.”
“Đúng là khôn nhà dại chợ. Ở trước mặt người mình thì khoác lác không thôi, vừa ra gặp người ngoài đã hèn nhát như vậy. Sau khi trở về phải báo cáo với Xích Đế thế nào đây?”
“Hừm… nói cho tốt đẹp một chút.”
“Đành thế chứ sao bây giờ.”
Bốn người đứng chắp tay về phía đạo trường, một người cao giọng truyền âm nói: “Hôm nay đánh một trận, tự biết thực lực không đủ, ngày khác gặp lại.”
Phía đạo trường cũng truyền tới một giọng nói thanh nhàn nhạt: “Nhắn cho hai người đó, đừng ỷ vào chút công phu mèo quào mà làm càn ở Nam Ly Sơn. Bảo bọn hắn tu luyện cho tốt, lần sau gặp lại mà không có tiến bộ thì lão phu sẽ cho bọn hắn sẽ biết tay.”
Bốn người có chút tức giận, vẻ mặt khó coi, khom người nói: “Thụ giáo.”
Nói xong bốn người bay trở về phi liễn. Phi liễn quay đầu bay về phía nam rồi biến mất trong chín tầng mây.
Bốn vị kim cương cũng truyền lại nguyên vẹn lời nói của Lục Châu cho Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân nghe.
Một vị kim cương nói: “Huyền Dặc điện đúng là không cho chúng ta chút mặt mũi nào. Lần sau gặp lại không cần nể mặt làm gì.”
“Muốn gặp thì ngươi gặp đi, ta không làm.” Minh Thế Nhân lắc đầu nói.
“Nhật tiên sinh, bọn hắn nói như vậy là vũ nhục các ngài, cũng là vũ nhục Xích Đế bệ hạ!”
“Vũ nhục?”
Minh Thế Nhân lắc đầu nói, “Vũ nhục ta thì không sao, người ta nói đúng mà. Chỉ là chẳng liên quan gì Xích Đế cả. Hôm khác ta đến bồi tội với người ta là được, chuyện nhỏ ấy mà.”
“Nhật tiên sinh, đây đâu phải phong cách làm việc của ngài? Chẳng phải ngài nên lấy lại danh dự cho mình sao?” Một vị kim cương nghi hoặc nói.
“Về sau rồi tính. Ta phải ngủ một giấc đã.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận