Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 729

“Cẩn thận đằng trước.” Thiếu niên Vu Chính Hải chỉ tay về phía bình chướng màu tím trước mặt. Nhưng Ngu Thượng Nhung không hề giảm tốc độ lấy một chút mà lại còn tăng tốc lao lên.
Thiếu niên Vu Chính Hải nghiêng đầu không dám nhìn cảnh tượng này. Ngu Thượng Nhung đột nhiên rút trường kiếm ra đâm thẳng tới.
Ầm!
Trường Sinh Kiếm đâm xuyên qua tầng bình chướng màu tím kia, phù văn màu đỏ trên thân kiếm chém đứt toàn bộ năng lượng tím. Tầng bình chướng trong như pha lê vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Hai người bay xuyên qua bình chướng!
Bay thêm được trăm mét, Ngu Thượng Nhung lựa chọn dừng lại.
Đại trận vu thuật chẳng qua chỉ là món ăn khai vị làm nóng người mà thôi.
Trên không trung cách đó mấy trăm mét có một đám tu hành giả mặc trường bào tím và một đám tu hành giả tay cầm trường mâu đứng ngăn đường.
Kẻ cầm đầu đám người là một lão giả râu tóc bạc trắng, tay cầm pháp trượng. Hắn vừa vuốt râu vừa nhìn Ngu Thượng Nhung xông ra khỏi đại trận vu thuật.
Phía sau lưng đám tu hành giả chính là vực sâu vạn trượng. Đối diện vực sâu đi thêm vài dặm sẽ tới lạch trời. Vượt qua được lạch trời sẽ bước chân vào lãnh thổ Đại Viêm.
Khoảng cách địa lý không hề xa xôi. Tuy gần trong gang tấc nhưng lại xa tựa chân trời.
Thiếu niên Vu Chính Hải mở to mắt nhìn về phía trước. “Còn có cả người Nhu Lợi?”
Ngu Thượng Nhung không nói gì, chỉ khẽ vung tay lên tạo thành hai đạo cương ấn, một đạo giữ lấy thân thể mình, một đạo giữ lấy thiếu niên Vu Chính Hải.
Lão giả cầm pháp trượng trong tay lạnh nhạt mở miệng. “Cuối cùng cũng gặp mặt.”
“Vận khí không tệ.” Ngu Thượng Nhung nói.
“Có lẽ các hạ không biết ta… Ta là Ba Tư Nhĩ, đến từ Lâu Lan. Từ Lâu Lan về Đại Viêm chỉ có ba con đường thích hợp nhất để đi. Các hạ có lẽ đã quên bói toán là một phần của vu thuật.” Ba Tư Nhĩ chậm rãi đáp.
Thiếu niên Vu Chính Hải lắc đầu nói: “Xác suất thành công của thuật bói toán Lâu Lan là một phần năm, trong khi chỉ có ba con đường, dù là đoán mò thì tỷ lệ trúng cũng đã là một phần ba rồi.”
Mí mắt Ba Tư Nhĩ giần giật mấy cái, liếc nhìn thiếu niên đang lơ lửng trên không trung. “Phàm nhân?”
Ngu Thượng Nhung cười nhạt một tiếng đáp: “Đúng thật là phàm nhân.”
“Người trẻ tuổi đúng là can đảm. Đáng tiếc ngươi chỉ là kẻ đứng bên ngoài tu hành giới, không cách nào hiểu được sự huyền diệu trong đó.” Ba Tư Nhĩ nói.
Ngu Thượng Nhung liếc nhìn đại sư huynh, không kiềm chế được đột nhiên bật cười thành tiếng.
Ba Tư Nhĩ vuốt râu nói: “Không biết vì sao các hạ lại cười?”
“Thật xin lỗi, ta không có ác ý, chỉ là cảm thấy câu nói vừa rồi của ngươi khá thú vị. Nếu là trước đây, lời nói đó dù là ta cũng không dám nói ra miệng.” Ngu Thượng Nhung đáp.
Ba Tư Nhĩ nghe Ngu Thượng Nhung nói mà chả hiểu nổi. Một phàm nhân mà thôi, tốn thời gian với hắn làm gì.
Ánh mắt Ba Tư Nhĩ không nhìn Vu Chính Hải nữa mà dời sang người Ngu Thượng Nhung.
“Nói thật, nếu bàn về tu vi cá nhân, ta kính trọng ngươi là một bậc hào kiệt. Nhưng mà đại nghĩa trước mắt liên luỵ đến quốc gia tồn vong, ta e là ngươi không thể vượt qua lạch trời này.”
“Ta rất thưởng thích người tự tin. Chỉ mong ngươi có thể khiến thanh kiếm này của ta hài lòng.” Tay phải Ngu Thượng Nhung nâng lên, Trường Sinh Kiếm rời khỏi vỏ.
Vỏ kiếm bay vào trong ngực Vu Chính Hải. Ngu Thượng Nhung quay đầu nhìn hắn một cái. “Làm phiền cầm giùm ta.”
“Được.” Thiếu niên Vu Chính Hải bắt lấy vỏ kiếm, ngang tàng đáp.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười gật đầu, bàn tay tiếp tục nâng lên. Phù văn màu đỏ trên lưỡi kiếm toả sáng.
“Khai trận.” Pháp trượng của Ba Tư Nhĩ huy động. Hơn trăm tên vu sư đứng phía sau đều đồng loạt ném quả cầu ánh sáng màu tím ra.
Quang cầu rơi xuống tạo thành một vòng ánh sáng màu tím cực lớn. Trường Sinh Kiếm từ một hoá năm, từ năm hoá mười, kiếm cương chi chít đầy trời bắn tới.
“Thật nhanh!”
“Không hổ là Kiếm Ma của Đại Viêm!” Ba Tư Nhĩ dường như đã nghĩ ra kế sách ứng phó, pháp trượng hất xuống. “Giam cầm.”
Toàn bộ vòng ánh sáng tím hợp lại làm một thể, biến thành một tấm bình chướng hộ thuẫn khổng lồ, ngăn trở toàn bộ kiếm cương, đồng thời kiếm cương cũng đang tiêu hao dần vòng ánh sáng.
Ngu Thượng Nhung tung người bay lên, song chưởng hợp nhất. Trường Sinh Kiếm lơ lửng trước mặt hắn rồi lao thẳng xuống.
“Pháp thân.” Một toà pháp thân không kim liên đột nhiên xuất hiện sau lưng Ngu Thượng Nhung.
Điều khiến Ba Tư Nhĩ càng thêm kinh ngạc đó là, hắn nhìn thấy pháp thân của Ngu Thượng Nhung cũng làm ra tư thế song chưởng hợp nhất.
“Dùng pháp thân khống chế kiếm cương? Đại Viêm còn có loại phương thức ngự kiếm kỳ lạ như vậy?” Ba Tư Nhĩ trợn trừng mắt, thất thanh nói.
Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt mỉm cười, Trường Sinh Kiếm vẫn lao xuống. Vù vù!
Đây chính là một chiêu Kiếm Ma Túc Mệnh phiên bản cực lớn, dưới sự khống chế của pháp thân Bách Kiếp Động Minh, uy lực lại càng tăng thêm gấp bội.
Kiếm cương như mưa xạ kích bình chướng hộ thuẫn màu tím. Phanh phanh phanh! Mỗi một đạo kiếm cương rơi xuống, màu tím trên bình chướng lại nhạt đi một phần.
Ngu Thượng Nhung nhìn chằm chằm bình chướng của Ba Tư Nhĩ, cảm thấy vị vu sư này còn cường đại hơn cả Trương Viễn Sơn ngày trước.
Tuy vậy trên mặt hắn vẫn hiện vẻ ung dung tự tin.
Tám tia kiếm cương cuối cùng của Kiếm Ma Túc Mệnh trở nên sáng rực hơn bao giờ hết, toàn lực đâm thẳng xuống bình chướng hộ thuẫn rồi xuyên qua lồng ngực mấy tên vu sư.
Ba Tư Nhĩ nhướng mày nói: “Một chiêu đã phá phòng ngự?”
Hắn ngưng mắt nhìn lại, tám đạo kiếm cương kia bay trở về… khi tầm mắt trở nên rõ ràng, hắn mới nhận ra đó chẳng phải là kiếm cương, mà là… tám mảnh liên diệp vàng óng ánh.
Liên diệp giết người trong vô hình, độ sắc bén vượt qua cả vũ khí thiên giai! Đây là một trong những kỹ xảo đầu tiên Ngu Thượng Nhung phát hiện được sau khi trảm kim liên trùng tu.
Tám tên vu sư từ trên trời rơi xuống.
Hiệp thứ nhất, Ngu Thượng Nhung đại thắng!
Trường Sinh Kiếm bay trở về tay Ngu Thượng Nhung. Thiếu niên Vu Chính Hải kinh ngạc nói: “Trong số những người sử dụng kiếm mà ta biết, kiếm thuật của huynh là mạnh nhất!”
“Thật sao?” Ngu Thượng Nhung nghe đại sư huynh khen ngợi, trong lòng không khỏi vui vẻ.
“Trước đây ta chỉ thấy người ta dùng kiếm chặt cây thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận