Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1577

Trọng Minh Điểu chỉ từ trên trời giáng xuống, đối thủ đã ngã nhào xuống đất.
Đám người không khỏi mộng bức. Đại lão đánh nhau là như thế sao? Trở nên phản phác quy chân rồi?
Nữ tử nhảy khỏi lưng Trọng Minh Điểu, nhìn đám người nói: “Các ngươi không sao chứ?”
Diệp Thiên Tâm đáp: “Lam tháp chủ gửi ngươi đến sao?”
Lam y nữ hầu gật đầu cười: “Từ khi chủ nhân trở về Thái Hư, không có giờ khắc nào là không chú ý đến nhất cử nhất động của Bạch Tháp.”
Lời này khiến đám người không biết nên vui mừng hay lo lắng.
Vui là vì sau lưng có đại lão chú ý, bao bọc bọn hắn. Nhưng lo là lo có người trong bóng tối quan sát mình, dù là ai cũng sẽ cảm thấy kỳ quái.
Lam y nữ hầu đi tới nhìn về phía Tần Đức: “Kẻ này là ai?”
Tần Đức nằm ngửa dưới đất, ho khan kịch liệt mấy lần, cố gắng ngẩng đầu nhìn lên xem thứ gì đả thương mình, rốt cuộc cũng thấy rõ.
"Trọng Minh... Thánh Điểu?"
Trọng Minh Điểu kêu lên một tiếng tựa như đang hưởng ứng lời hắn. Trí tuệ của nó không thấp, nó rất hưởng thụ được nhân loại kính sợ.
“Người này đến từ Tần gia ở thanh liên giới, đại trưởng lão Tần Đức.” Diệp Thiên Tâm nói.
Tất Thạc nhắc nhở: “Hắn có mười bảy Mệnh Cách, các ngươi đứng xa ra một chút kẻo hắn đồng quy vu tận.”
Đám người lập tức lùi về sau.
Lam y nữ hầu nhìn Trọng Minh Điểu, ra lệnh: “Ngươi.”
Trọng Minh Điểu nhận được mệnh lệnh, vui vẻ chạy tới.
Hai mắt Tần Đức trợn trừng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm “Không, không, không…”
Vì bản năng cầu sinh, Tần Đức liên tục đánh ra mấy chục đạo chưởng ấn, nhưng Trọng Minh Điểu vẫn bình an vô sự, thậm chí không rụng một sợi lông nào.
Trọng Minh Điểu tiếp tục chạy tới, cái mỏ nhọn đâm về phía trước.
Tần Đức gọi Tinh Bàn ra chống cự. Ầm!
Mỏ Trọng Minh Điểu như loan câu sắc bén vô ngần, đâm thủng Tinh Bàn rồi xuyên thủng trái tim Tần Đức mà không bị vướng víu dù chỉ một chút.
Nó ngẩng mặt lên, trái tim đẫm máu bị khoét ra.
“A!”
Tần Đức kêu lên thảm thiết.
Ùng ục.
Trọng Minh Điểu nuốt trái tim của Tần Đức như nuốt một quả táo, Thiên Giới Bà Sa xuất hiện rồi biến mất, đồng nghĩa với việc hắn đã mất đi một Mệnh Cách.
Trái tim là một trong những bộ phận yếu hại của con người. Đối với tu hành giả có tu vi cao, mất đi trái tim vẫn có thể sống được. Một số chủng tộc đặc thù thậm chí còn không cần đến tim, chẳng hạn như tộc Quán Hung.
Máu tươi rơi xuống mặt Tần Đức, trong mắt hắn ngập tràn sợ hãi.
“Cút ngay!”
Cảm giác được Mệnh Cách của mình đang sụt giảm, hắn lập tức phóng thích ra toàn bộ lực lượng.
Đám người đứng trước phù văn đại điện lập tức gọi ra Tinh Bàn che chắn, nhưng kỳ quái là bọn hắn chẳng hề cảm nhận được chút lực xung kích nào.
Đám người thu hồi Tinh Bàn, nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện đôi cánh đỏ rực của Trọng Minh Điểu đang giang ra tựa như một đạo tường thành vững chắc ngăn cản toàn bộ sóng xung kích.
Soạt.
Đôi cánh khép lại, Trọng Minh Điểu khôi phục bộ dáng cũ.
Nếu không được chứng kiến bộ dáng oai hùng khi vươn cánh của nó, lại thêm khí tức Thái Hư nồng hậu, sẽ không một ai tin tưởng con chim đứng trước mặt mọi người là thánh thú.
Lam y nữ hầu cười nói: “Chủ nhân không tiện xuất hiện, lệnh cho nô tỳ mang thánh thú đến. Các ngươi đừng sợ, nó rất nghe lời chủ nhân.”
Đám người gật gật đầu.
“Thật khó có thể tin, thánh điểu lại nhỏ bé như vậy.” Tất Thạc nói.
“Ngươi nghĩ vậy là không đúng rồi.” Lam y nữ hầu giải thích, “Tu luyện tới cấp thánh thú, bọn nó đều có thể tự ý thay đổi hình thể. Trong Thái Hư có quy củ ước thúc chúng nó.”
Tư Vô Nhai tò mò hỏi: “Thái Hư rốt cuộc ở đâu?”
Lam y nữ hầu đã sớm biết Tư Vô Nhai khó chơi, lập tức lấy cớ nói: “Hiện tại đối với các ngươi thì Thái Hư quá xa xôi, biết ít sẽ an toàn hơn.”
“Ta không thể hiểu được, Lam tháp chủ rõ ràng đến từ Thái Hư, vì sao không tự mình chủ trì Bạch Tháp?” Tư Vô Nhai truy hỏi.
“Ta chỉ là hạ nhân, rất nhiều chuyện ta cũng không biết.”
Tư Vô Nhai bất đắc dĩ lắc đầu. Xem ra không có cách nào đào được thông tin từ miệng lam y nữ hầu.
Tần Đức bị Trọng Minh Điểu doạ sợ, hoàn toàn khuất phục, nằm im không dám động đậy.
Hắn tự bạo Mệnh Cách cũng không thể rung chuyển được Trọng Minh Điểu dù chỉ một chút.
Trọng Minh Điểu đột nhiên kêu lên một tiếng bén nhọn. Phốc !
Tần Đức lại bị đâm thủng ngực.
Vô tình, tàn nhẫn. Như thể ở trong mắt nó, nhân loại như Tần Đức chỉ là một con bò sát không hơn không kém.
Từng Mệnh Cách của Tần Đức bị Trọng Minh Điểu đánh giết. Hắn vừa định thi triển nguyên khí phong bạo lại bị Trọng Minh Điểu há mồm hấp thu toàn bộ năng lượng nguyên khí vào bụng.
“Ha ha ha…” Tần Đức từ bỏ chống cự, bật cười buồn bã, “Thái Hư, thật là buồn cười…”
“Ngươi cười cái gì?” Lam y nữ hầu nghi hoặc nói.
“Ta cố gắng tu hành, cố gắng sống sót, cố gắng thanh trừ mọi chướng ngại ngăn trước mặt mình…” Máu tươi trước ngực hắn cuồn cuộn chảy ra, “Nhưng buồn cười biết bao, ở trước mặt các ngươi ta đến bò sát cũng không bằng.”
Lam y nữ hầu lắc đầu nói: “Sắp chết đến nơi còn chấp mê bất ngộ.”
“Ha ha ha…” Tần Đức lại cười, phun ra một ngụm máu, “Dối trá, buồn cười.”
Hắn giống như phát điên, tiếp tục nói: “Các ngươi là chúa tể trong thiên địa, các ngươi xây dựng cấm khu tu hành, các ngươi khiến thiên địa có ràng buộc… Mà bản thân các ngươi thì ngồi trên đài cao, mặc cho nhân loại và hung thú điên cuồng chém giết, điên cuồng giãy giụa khỏi thiên địa ràng buộc. Các ngươi xem chúng ta như xem trò hề, rất cao ngạo, rất tự hào nhỉ.”
“Nếu ta có đầy đủ lực lượng, ta nhất định sẽ giết sạch các ngươi… giết sạch, giết sạch toàn bộ! Dựa vào cái gì mà các ngươi có thể hưởng thụ cuộc sống cao cao tại thượng, dựa vào cái gì?” Trong mắt Tần Đức đều là tia máu, thất khiếu chảy ra tiên huyết, “Ta nguyền rủa các ngươi, nguyền rủa các ngươi chết không yên lành!”
Phốc!
Trọng Minh Điểu không chút cảm tình đâm thủng lồng ngực hắn lần nữa, lấy đi một Mệnh Cách cuối cùng.
Yết hầu Tần Đức như nghẹn lại, rốt cuộc không thể phát ra thanh âm. Con ngươi hắn cấp tốc tan rã, mất đi tiêu cự, cuối cùng biến thành vô thần.
Tần Đức ngoẹo đầu, không còn khí tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận