Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 564

Lan Ni trông thấy Minh Thế Nhân bèn vội vàng đứng lên. “Bằng hữu, lại gặp mặt rồi.”
“Các ngươi đúng là lì lợm.”
“Ngày nào còn chưa được gặp chủ nhân Ma Thiên Các, ngày đó chúng ta sẽ không rời đi.” Lan Ni sợ Minh Thế Nhân lại đi mất, bèn nói bổ sung. “Chuyện có liên quan đến bí mật về cửu diệp, xin bằng hữu nhất định phải chuyển lời.”
Quác !
Con hung thú kia lại phát ra âm thanh chói tai.
Cửu diệp?
Minh Thế Nhân sinh lòng đề phòng, không lập tức đáp ứng bọn hắn mà chỉ nói: “Đợi một chút.”
Nói xong hắn xoay người đi vào bình chướng.
Lan Ni nhìn tầng bình chướng màu xanh lam, không khỏi nở nụ cười tự tin.
Tên thuộc hạ bên cạnh khẽ nói: “Thủ lĩnh, lỡ như hắn không chịu gặp…”
“Hắn sẽ không làm vậy… Cường giả trên đời này không ai không thấy hứng thú với cửu diệp. Chủ nhân Ma Thiên Các cũng không ngoại lệ.” Lan Ni tự tin đáp.
“Nghe đồn hắn đã là cửu diệp, sao lại còn để ý chuyện này?”
Lan Ni chắp tay sau lưng, thản nhiên nói:
“Thứ nhất, nếu hắn thật sự là cửu diệp thì sẽ là vị cửu diệp đệ nhất trong tu hành giới. Loại người này để ý nhất chính là địa vị của mình. Nếu có cửu diệp khác xuất hiện, ngươi nói xem hắn sẽ làm gì?”
Tên thuộc hạ nghe vậy, hai mắt sáng lên, làm một động tác cắt cổ.
“Thứ hai, nếu hắn không phải là cửu diệp, tất cả đều là huyễn cảnh do Đại Viêm và Ma Thiên Các dàn dựng tạo nên, vậy đây chính là cơ hội rất tốt để chúng ta và Lâu Lan đánh hạ Lương Châu.”
Tên thuộc hạ lộ vẻ kính sợ, khom người nói: “Lan Ni đại nhân anh minh!”
Một tên thuộc hạ khác chợt lên tiếng: “Nếu hắn thật sự là cửu diệp thì sao?”
Lan Ni hừ nhẹ một tiếng.
“Pháp thân của người Đại Viêm đều có hình dạng giống như con người. Nếu trảm kim liên thật sự có thể xung kích lên cửu diệp thì người Nhu Lợi chúng ta tín ngưỡng Lang Vương càng có ưu thế hơn. Khi đó.”
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chính là ngày tàn của Đại Viêm.”
Lát sau, Minh Thế Nhân bay từ trên núi xuống, lăng không nói: “Gia sư cho mời.”
Lan Ni quay đầu nhìn về phía phi liễn, hạ lệnh: “Mang rương theo.”
“Tuân lệnh.” Bốn người càng thêm sùng bái và kính sợ Lan Ni.
Trước đây khi Nhu Lợi và Lâu Lan liên hợp đã mấy lần giao chiến với quân Đại Viêm, sau đó lại tham dự cuộc chiến ở Lương Châu. Sau khi U Minh Giáo chiếm cứ Lương Châu, người Nhu Lợi vẫn muốn thừa dịp thời cuộc bất ổn để chiếm lại Lương Châu Thành. Thế nhưng cửu diệp xuất hiện cùng với lý luận trảm kim liên khiến người Nhu Lợi không thể không từ bỏ kế hoạch này.
“Thiên Cẩu, ngoan ngoãn đợi ở đây.” Lan Ni búng tay một cái.
Một đạo quang mang bay ra rơi vào trán con hung thú. Thiên Cẩu ngoan ngoãn nằm bẹp dưới đất.
Minh Thế Nhân âm thầm lắc đầu khinh bỉ, rõ ràng là một con chim mà lại đặt tên “Thiên Cẩu”.
Năm người theo sau Minh Thế Nhân đi lên Ma Thiên Các.
Lát sau, trong đại điện.
Năm người Nhu Lợi quốc do Lan Ni dẫn đầu bước vào, khom người với Lục Châu.
“Sứ giả Nhu Lợi quốc Lan Ni bái kiến Các chủ Ma Thiên Các.” Lan Ni cất tiếng.
Lục Châu nhìn về phía hắn.
Tính danh: Lan Ni.
Chủng tộc: Nhu Lợi.
Cảnh giới: Nguyên Thần cảnh.
Lục Châu rốt cuộc cũng mở miệng. “Nói đi, có chuyện gì?”
Lan Ni lại khom người, mỉm cười nói:
“Các chủ đại nhân tôn kính, nghe nói ngài là vị cửu diệp kim liên đệ nhất đương thời trong tu hành giới, cho nên ta đến đây bái phỏng. Nếu có thể, Nhu Lợi nguyện cùng Ma Thiên Các trăm năm hạnh phúc.”
Minh Thế Nhân cạn lời. “Trăm năm hạnh phúc không phải dùng như thế!”
Đoan Mộc Sinh cau mày: “Đệ đừng xen vào, để hắn nói.”
Minh Thế Nhân câm nín.
Lan Ni ngẩng đầu nhìn Lục Châu. “Chuyến này ta đến Ma Thiên Các có hai mục đích. Một là hy vọng có thể kết giao với Ma Thiên Các, hai là muốn giao lưu với Các chủ về một chút tâm đắc liên quan đến cửu diệp.”
Lục Châu vuốt râu. “Nhu Lợi quốc có người tấn thăng cửu diệp rồi?”
“Vẫn chưa.”
“Nếu không có cửu diệp thì giao lưu kiểu gì?”
“Chuyện này…”
Câu hỏi của Lục Châu khiến Lan Ni á khẩu không thể đáp lời.
Các ngươi không có kinh nghiệm tấn thăng cửu diệp, còn đòi giao lưu với lão phu? Đám người dị tộc này vì muốn tìm hiểu thực hư mà lấy đủ loại cớ linh tinh.
Lúc này, Lan Ni cúi thấp người nói: “Xin Các chủ hãy nghe ta nói đã.”
“Nói.”
“Ta đến từ Bá Nạp gia tộc của Nhu Lợi. Khoảng 1.900 năm trước gia tộc ta từng thu hoạch được một vật.” Lan Ni vung tay lên.
Bốn tên thuộc hạ sau lưng khiêng một chiếc rương hẹp dài tới.
Lan Ni chỉ tay về phía chiếc rương nói: “Đây vốn là một cái quan tài.”
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đồng thời nhướng mày.
Đoan Mộc Sinh đột nhiên xuất thủ, thân ảnh như điện, vù vù vù… thương ảnh công kích về phía Lan Ni.
Lan Ni không ngờ người Ma Thiên Các nói đánh là đánh, bèn vội vàng lui lại, không ngừng né tránh.
Phanh phanh phanh! Thương ảnh kinh đào hải lãng đánh tới khiến đám người Nhu Lợi kinh hãi không thôi.
“Các chủ xin hãy nghe ta nói hết!” Lan Ni vừa giải thích thừa thối lui, khoé mắt thấy thương ảnh đã sắp đánh tới bèn vội vàng nói: “Trong quan tài có điển tịch liên quan đến cửu diệp!”
Ầm!
Lan Ni vẫn bị thương ảnh đánh trúng, lăng không xoay chuyển rồi lảo đảo lui lại, phần lưng giáng mạnh vào cây cột trong đại diện.
Thật mạnh!
Hắn mở to mắt đánh giá Đoan Mộc Sinh, lồng ngực vẫn đau đớn không thôi.
Đoan Mộc Sinh cũng kinh ngạc nhìn Lan Ni. Kẻ này có năng lực phòng ngự rất mạnh, ngay cả cương ấn co đầu rụt cổ của Hoa Vô Đạo cũng không thể kháng trụ nhẹ nhàng như vậy, mà kẻ này cũng chỉ lui có mấy bước.
“Lui ra đi.” Lục Châu phất tay.
Đoan Mộc Sinh chắp tay với Lục Châu rồi lui sang một bên.
Lục Châu nhìn Lan Ni, bình tĩnh nói: “Trình lên.”
Lan Ni nhịn lại cơn đau nhức trong lồng ngực, phất tay với đám thuộc hạ.
Chỉ trách bản thân hắn quá lỗ mãng, chưa nói rõ ràng đã mang quan tài vào. Tại Đại Viêm điều này đúng là mang ý nghĩa bất kính.
Một tên thuộc hạ mở nắp quan tài ra, cầm lên một bộ điển tịch dày nặng rồi cung kính dâng lên trước mặt Lục Châu.
Lục Châu nhìn lướt qua.
“Phương pháp tu hành của cửu diệp?”
Lục Châu không mấy tin tưởng vào thứ gọi là bí tịch cửu diệp này. Ngoài đầu đường xó chợ Đại Viêm cũng có thể tìm thấy thứ như thế, đều là thủ đoạn gạt người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận