Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1360

“Sư phụ, đồ nhi còn lo lắng một việc.” Tư Vô Nhai nói.
“Nói đi.”
“Mục Nhĩ Thiếp biết tu vi của sư phụ cao thâm mạt trắc mà vẫn dám khởi động kế hoạch thanh trừ, tất có con át chủ bài. Đồ nhi đã cho người điều tra, Mục Nhĩ Thiếp rời khỏi hoàng cung từ lâu, kim liên giới cũng nên cẩn thận hơn.”
Lục Châu gật đầu.
Mục Nhĩ Thiếp cấu kết với hung thú, nhất định là có đại năng giúp đỡ. Dù kẻ đó là hung thú hay con người thì vẫn là một vấn đề lớn. Lục Châu chỉ có một mình, không đủ ba đầu sáu tay hay thuật phân thân. Chiến loạn diễn ra khắp nơi thế này quả thật rất khó đối phó.
“Bắt giặt phải bắt vua trước. Mục Nhĩ Thiếp và kẻ thao túng đám hung thú giao cho vi sư, những thứ còn lại giao cho ngươi.” Lục Châu nói.
Tư Vô Nhai gật đầu:
“Đại Viên vương đình và Hắc Diệu liên minh còn dễ đối phó, nhưng đám hung thú thì không biết được chúng đông đến đâu, mạnh đến cỡ nào. Khoảng thời gian này đồ nhi có nghiên cứu về hung thú đồ phổ nhưng vẫn còn thiếu sót rất nhiều, tại bí ẩn chi địa lại càng có nhiều hung thú cường đại hơn.”
“Đừng quá lo lắng, càng là hung thú cao giai sẽ càng bị quy tắc hạn chế, nếu không nhân loại đã diệt vong từ lâu. Chỉ là chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ để ứng phó.”
“Sư phụ nói đúng lắm.”
“Dạo gần đây Anh Chiêu biểu hiện thế nào?” Lục Châu hỏi.
“Cực kỳ phối hợp. Thấy hung thú xâm lấn thành trì, nó cũng rất lo lắng.”
“Trả Mệnh Cách Chi Tâm lại cho nó đi.” Lục Châu đưa Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu ra.
Tư Vô Nhai nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, Anh Chiêu có trí tuệ không thấp, ngài không sợ nó bỏ trốn sao?”
“Nó đã rời khỏi bí ẩn chi địa, thiên địa này dù lớn cũng không còn chỗ cho nó dung thân, chỉ có ở nơi này nó mới được an toàn.”
“Đồ nhi minh bạch.”
Tư Vô Nhai cầm Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu, khom người một cái rồi rời đi.
Hung thú cao giai ở bí ẩn chi địa muốn truy sát phản đồ Anh Chiêu, nhân loại thì muốn cướp Mệnh Cách Chi Tâm của nó. Anh Chiêu đích thật không còn nơi nào để đi.
Trong Dưỡng Sinh điện lúc này chỉ còn mình Lục Châu.
Hắn lấy Mệnh Cách Chi Tâm của Cự Ngao và U Minh Lang Vương ra.
“Mệnh Cách thứ bảy nên dùng viên nào đây?”
Dựa theo tốc độ tu hành Mệnh Cách, sau khi thông qua Mệnh Quan, năng lực chứa đựng của Mệnh Cung sẽ được tăng cường, thống khổ khi khảm vào Mệnh Cách thứ bảy, thứ tám và thứ chín sẽ bớt đi không ít.
Càng về sau quá trình khảm sẽ lại càng gian khổ, cho đến khi thông qua Mệnh Quan thứ hai.
Lục Châu quyết định chọn Cự Ngao.
[Mệnh Cách Chi Tâm của Cự Ngao, năng lực đặc biệt: trọng lực.].
So sánh với Cự Ngao, năng lực nhìn ban đêm của U Minh Lang Vương không quá nổi bật.
Mệnh Cung xuất hiện trước mắt, Lục Châu đặt Mệnh Cách Chi Tâm của Cự Ngao vào.
Két !
Quá trình diễn ra rất thuận lợi, việc còn lại chính là chờ đợi hình thành khu vực Mệnh Cách.
Hai ngày sau.
Lục Châu nghe được một tiếng “cạch”, bèn mở mắt ra nhìn về phía Mệnh Cung.
Khu vực Mệnh Cách thứ bảy đã hình thành, quá trình khai Mệnh Cách đã thực hiện xong mà hắn lại không hề cảm thấy chút đau đớn nào, thậm chí còn thấy hơi buồn ngủ.
Bảy khu vực Mệnh Cách toả quang mang nhàn nhạt, lực lượng trong đan điền khí hải càng thêm dồi dào mênh mông.
“Lục các chủ, ra gặp mặt một lát được không?”
Bên tai bỗng truyền đến tiếng nói nhàn nhạt như thể vọng lại từ rất xa.
Lục Châu đứng dậy, hư ảnh nhoáng lên một cái, biến mất khỏi Dưỡng Sinh điện.
Trong bóng đêm, hoàng thành vô cùng yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có mấy con phi cầm bay lượn.
Lục Châu bay về phía phát ra âm thanh, chỉ trong giây lát đã xuất hiện trên tường thành.
Nhìn binh lính gác tường thành bị ngất xỉu nằm im dưới đất, Lục Châu khẽ nói: “Ra đi.”
Trên ngọn tháp lâu đối diện, Lam Hi Hoà mặc một chiếc váy dài màu trắng xuất hiện, đạp không đi tới.
Khí sắc trên mặt nàng đã khá hơn trước, nhưng có thể nhìn ra nàng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
“Nửa năm không gặp, Lục các chủ lại biến thành lão nhân rồi…” Lam Hi Hoà cười nhạt nói, trong lòng thấy thoải mái không thôi.
“Đã làm ngươi thất vọng, đây chỉ là dịch dung thuật.” Lục Châu thản nhiên đáp.
Lam Hi Hoà ngẩn ra một lát, sau đó mới thở dài nói: “Rất nhiều người truy cầu thanh xuân tuổi trẻ mà không được, Lục các chủ thì hay rồi, còn dịch dung cho già đi.”
Lục Châu không thèm tiếp tục đề tài của nàng mà nói: “Nửa đêm Lam tháp chủ tìm gặp lão phu là có việc gì?”
Lam Hi Hoà nói: “Lần này xảy ra chiến tranh lớn, không còn là thắng bại phân tranh giữa các bang phái tu hành giả nữa. Lục các chủ đã chuẩn bị tâm lý chưa?”
“Có gì khác nhau?”
“Đương nhiên là có.” Lam Hi Hoà mỉm cười nói, ánh trăng rọi vào mặt nàng. “Cả ngươi và ta đều có thể chết.”
Sắc mặt Lục Châu vẫn như thường, vừa vuốt râu vừa ngắm nhìn toàn bộ hoàng thành.
Lam Hi Hoà tiếp tục nói: “Đệ tử ngươi truyền tin cho ta. Ta muốn biết đây có phải ý của Lục các chủ hay không?”
Lục Châu gật đầu: “Gặp Tư Vô Nhai như gặp lão phu.”
Lam Hi Hoà cười, nụ cười đẹp như ánh trăng kia. “Không ngờ đường đường là Lục các chủ cũng có một ngày sẽ cầu người khác.”
Cầu người?
Lục Châu nhíu mày. Lão thất viết linh tinh gì trong thư thế?
Lục Châu không nói gì, dù sao hắn cũng không biết Tư Vô Nhai đã viết cái gì nên không vội vàng phủ nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận