Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 726

Ngu Thượng Nhung bình tĩnh đặt tay trên chuôi kiếm, mắt khép hờ, toàn thân đứng thẳng.
Gió thổi lá cây bay xào xạc. Thiếu niên Vu Chính Hải thấy người dị tộc không hề tỏ vẻ sợ hãi mà còn căm thù nhìn rồi lui lại mấy bước đến bên cạnh Ngu Thượng Nhung, cầm một nhánh cây dưới đất lên làm động tác phòng bị.
Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt mở miệng: “Đừng cách ta quá xa.”
“Ừm.”
Lúc này, từ giữa rừng cây đột nhiên có một người cầm pháp trượng đi ra, cao giọng nói: “Nhị tiên sinh Ma Thiên Các, ngươi đi không được.”
Ngu Thượng Nhung mở mắt. Trường Sinh Kiếm lao ra khỏi vỏ, hồng quang đại thịnh.
Kiếm cương xuất hiện chằng chịt đầy trời. Mỗi đạo kiếm cương đều tinh chuẩn tránh đi Vu Chính Hải chém về phía đám tu hành giả Nhu Lợi. Chỉ trong giây lát đã có hơn mười người ngã xuống.
Vu Chính Hải kinh ngạc đến ngây người.
Ngu Thượng Nhung thản nhiên nói: “Nếu các ngươi muốn chết thì ta thành toàn cho các ngươi.”
“Động thủ! Đừng cho hắn cơ hội ra tay!”
Đám người xung quanh đồng loạt ùa lên. Ngu Thượng Nhung nâng kiếm, cánh tay song song với mặt đất.
Thân ảnh biến mất, pháp thân xuất hiện!
Ông!
Tên thủ lĩnh cầm pháp trượng ngẩng đầu nhìn rồi run rẩy hét: “Hỏng bét! Pháp thân cao mười trượng!? Không phải tình báo nói hắn chỉ mới lục diệp sao? Lui lại! Tình báo sai rồi, mau lui về!”
“Sao có thể như vậy?”
Rất nhiều cao thủ thất diệp đều hiểu rõ một đạo lý, bát diệp… vững như một ngọn núi. Dù là người Lâu Lan hay Nhu Lợi, khi nhìn thấy pháp thân cao mười trượng này đều hoàn toàn từ bỏ ý niệm đánh giết Ngu Thượng Nhung.
Chuyện này không cách nào làm được!
Dù là bát diệp đích thân tới, nhìn thấy Ngu Thượng Nhung cũng phải cụp đuôi mà chạy. Huống chi trong đám người còn không có bát diệp.
Kết cục không cần nghĩ cũng biết, hoàn toàn là một bên nghiền ép bên còn lại.
Kiếm cương đi đến đâu là lấy mạng địch nhân đến đó, mạng người… như cỏ rác.
Thiếu niên Vu Chính Hải nhìn đến ngây người. Không ai biết khát vọng trong lòng hắn sâu đến cỡ nào, hắn ước ao được trở thành cường giả đến mức nào.
Nhớ lời Ngu Thượng Nhung dặn dò, hắn không dám động đậy, chỉ ngoan ngoãn đứng im một chỗ nhìn đám người Nhu Lợi không ngừng ngã xuống và đám kiếm cương lượn quanh trong không trung.
Một lát sau, thân ảnh Ngu Thượng Nhung xuất hiện bên cạnh, nhìn Vu Chính Hải một cái rồi nhấc tay. Trường Sinh Kiếm tra vào vỏ.
Chiến đấu kết thúc…
Cây cối hoa lá trong phạm vi trăm mét đều bị chém đứt. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi kích thích khứu giác Vu Chính Hải.
“Sợ à?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
Ngu Thượng Nhung đã quá quen với những chuyện này nên không có phản ứng gì. Nhưng thiếu niên Vu Chính Hải lắc đầu tỏ vẻ không sợ lại nằm ngoài dự liệu của hắn.
Có lẽ Vu Chính Hải đã gặp quá nhiều trắc trở nên biết rõ lúc nào nên sợ, lúc nào không nên sợ.
“Kiếm thuật của sư huynh thật lợi hại.” Thiếu niên Vu Chính Hải nói.
“Ta cũng thấy vậy.”
“Huynh là sư huynh của ta… có thể dạy kiếm thuật cho ta không?”
Ngu Thượng Nhung khẽ lắc đầu. “Ngươi không thích hợp với kiếm thuật.”
“Vậy ta thích hợp với cái gì?”
“Đao pháp.” Ngu Thượng Nhung đáp.
Nghe vậy, hai mắt thiếu niên Vu Chính Hải toả sáng nói: “Sao huynh biết ta thích dùng đao? Đao cực kỳ bá khí, dùng đao mới thể hiện được sức mạnh của nam nhân!”
Ngu Thượng Nhung cố gắng kiềm nén lời tranh cãi theo bản năng, chỉ hờ hững nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái nghỉ ngơi.
Thiếu niên Vu Chính Hải đứng một bên, thỉnh thoảng lại khua tay múa chân, hai tay cầm một cây gậy gỗ chém tới chém lui tập luyện.
Ầm! Ầm! Từng gậy đánh vào cọc gỗ, lực lượng không hề giống của một thiếu niên chân yếu tay mềm.
“Ta nhất định có thể trở nên mạnh mẽ như huynh.” Thiếu niên Vu Chính Hải nói.
“Chỉ mong là thế.”
Nghỉ ngơi một khoảng thời gian, Ngu Thượng Nhung lại mang theo thiếu niên Vu Chính Hải tiếp tục bay về phía đông.
Năm ngày sau, trong một khu rừng trúc của người Nhu Lợi.
Chuyến hành trình quá dài khiến thiếu niên Vu Chính Hải đã mệt mỏi không chịu được, thậm chí là đi không nổi, kiên trì đến lúc này đã là cực hạn của hắn.
Hai người đã băng xuyên qua một sa mạc dài dằng dặc, qua đồi núi gập ghềnh, qua biển mây bạt ngàn…
Đến rừng trúc, Vu Chính Hải hoàn toàn ngã gục.
“Đi hết nổi rồi…”
“Ngươi không còn lựa chọn nào khác… Chỉ có thể tiếp tục cố gắng.”
Hai người chưa nghỉ ngơi được bao lâu, trên bầu trời rừng trúc đột nhiên truyền đến tiếng bay lượn.
Ngu Thượng Nhung bình tĩnh đứng dậy, bàn tay nâng lên, một sợi dây leo cuốn theo Vu Chính Hải bay tới trước mặt Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung đặt Vu Chính Hải lên lưng rồi dùng dây leo buộc chặt mấy vòng quanh eo, sống lưng vẫn thẳng tắp, sắc mặt thản nhiên ung dung bước ra khỏi rừng trúc.
Trường Sinh Kiếm bay lên, kiếm cương bắn ra tứ phía, mỗi một tia kiếm cương lấy mạng một tu hành giả. Hắn không thèm nhìn quanh, chỉ nhìn thẳng về phía trước.
Đúng lúc này, một bóng người từ trên không lao xuống như thiểm điện, pháp thân Lang Vương lục diệp cùng bóng người hợp lại làm một, đánh gãy vô số cây cối và tre trúc trong rừng.
Pháp thân Lang Vương nhào tới nhe răng nhanh, nhân ảnh cầm vũ khí lao thẳng đến trước mặt Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung song chưởng hợp nhất, Trường Sinh Kiếm ở giữa hai tay đột nhiên biến lớn, kiếm cương bọc quanh Trường Sinh Kiếm chém mạnh về phía trước.
Xoẹt !
Pháp thân Lang Vương bị cắt thành hai nửa. Tên tu hành giả bên trong cũng vậy.
“Hắn không phải là lục diệp… Rút lui!”
“Thay đổi chiến lược, trốn mau!”
Vù vù! Những thân ảnh còn lại vội vàng phi hành thục mạng về hướng tây.
Cuộc chiến kết thúc.
Ngu Thượng Nhung cõng Vu Chính Hải, sắc mặt hờ hững, đạp không bay lên.
Hắn nghiêng đầu nhìn, thiếu niên Vu Chính Hải đã rơi vào trạng thái ngủ say.
Trên tường thành Lương Châu.
Tư Vô Nhai nhìn về phía Nhu Lợi, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
“Người của ngươi rốt cuộc là có làm được hay không vậy?” Giang Ái Kiếm nhảy lên ngồi trên đầu thành nói.
“Bọn họ đã vượt qua lạch trời, làm thành một phòng tuyến ở bắc bộ Đại Viêm… Nếu Lâu Lan bố trí đại trận thì rất khó đánh hạ. Dùng người thì không nghi ngờ người, ta tin tưởng bọn họ.” Tư Vô Nhai đáp.
“Đánh hạ?” Giang Ái Kiếm lắc đầu. “Muốn đánh thì tự ngươi đi mà đánh. Trước đó ngươi đã nói ta chỉ phụ trách phòng thủ thôi mà!”
“Cách phòng thủ tốt nhất chính là công kích.”
Giang Ái Kiếm giơ hai tay lên trời vẻ bất lực. “Ta có thể phản đối kế hoạch này không?”
“Có thể… nhưng vô hiệu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận