Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1864: Bản chất của Thái Hư

Vù một tiếng, không gian xé rách, thân ảnh Đại Đế biến mất.
Nhìn lên chân trời rỗng tuếch, một lúc lâu sau Bạch Đế mới lên tiếng: “Đứng trong góc nghe lâu như vậy rồi, còn không mau ra đây.”
Phía sau một tảng đá lớn trên đảo có một nam tử mặc hoa phục, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ màu đỏ sậm bước ra. Hắn bay tới bên cạnh Bạch Đế, sóng vai đứng nhìn về phía chân trời.
Nam tử nói: “Thái Hư Đại Đế mời chào ta?”
Bạch Đế liếc nhìn hắn, cười nói: “Ngươi động tâm rồi sao?”
Thanh niên nam tử đáp: “Quả thật có hơi động tâm.”
“Nhưng mà Bạch Đế có ơn cứu mạng, sao ta có thể phản bội ngài.” Nam tử nói.
Bạch Đế thở dài một tiếng. “Kim lân há có thể là vật trong ao. Thiên phú của ngươi mạnh như vậy, ở lại hòn đảo thất lạc này sẽ chỉ mai một tài hoa của ngươi. Có lẽ Đại Đế nói đúng, Thái Hư mới là nơi thích hợp để ngươi thi triển quyền cước.”
Trong mắt nam tử hiện lên tia kinh ngạc, hắn không ngờ Bạch Đế lại nghĩ như vậy.
“Thái Hư Đại Đế tên thật là gì?” Nam tử hỏi.
“Tên hắn là Minh Tâm, thay thế vị Đại Đế đầu tiên trong Ngũ đế, trở thành người đứng đầu Ngũ đế.”
“Thay thế?”
“Rất lâu về trước, trên cả Ngũ đế còn có một vị Đại Đế tồn tại cùng với thiên địa. Về sau không biết tung tích.” Bạch Đế nói, “Sau nữa, Thái Hư thập điện sinh ra, thiên địa xuất hiện mười vị đế quân. Minh Tâm sinh sau đẻ muộn nhưng lại vượt lên trước mọi người, hiểu rõ đại đạo quy tắc. Về sau đại địa phân tách, Minh Tâm thành lập Thánh Điện đứng trên cả thập điện, trở thành chúa tể cân bằng trong thiên địa.”
Thanh niên nam tử gật đầu nói: “Thập điện cũng nguyện ý?”
“Minh Tâm lĩnh ngộ đại đạo quy tắc, trong tay có Cán Cân Công Chính, là vị Đại Đế duy nhất có năng lực gần với thiên địa ràng buộc.”
Nam tử khẽ lắc đầu: “Ta không cho rằng hắn có năng lực này.”
“Ồ?” Bạch Đế mỉm cười, hắn thích nhất là nghe vị thanh niên tài tử này phân tích các vấn đề, dù rằng rất mới lạ nhưng hết lần này tới lần khác lại giải thích được rõ ràng mọi chuyện.
Nam tử nói tiếp: “Toàn bộ nhân loại đều phải đối mặt với thiên địa ràng buộc. Từ thời kỳ thượng cổ đến nay, ai ai cũng muốn tìm cách đột phá thiên địa ràng buộc. Bản chất của việc tu hành là trở nên mạnh mẽ, gia tăng thọ mệnh. Nhưng ta đã xem hơn vạn quyển điển tịch trên hòn đảo thất lạc, vô số đại năng và thánh hung đều không cách nào phá giải thiên địa ràng buộc. Minh Tâm Đại Đế là người sinh sau đẻ muộn, tầm nhìn và cách cục vẫn ít hơn đại năng thượng cổ một chút.”
Bạch Đế cười ha hả nói: “Tiếp tục đi.”
“Thập đại Thiên Khải Chi Trụ từ đâu sinh ra vẫn là một bí ẩn. Cổ tịch ghi rằng sau khi đại địa phân tách, Thiên Khải Chi Trụ từ dưới đất mọc lên nâng Thái Hư lên không trung. Kỳ quái là không một ai tận mắt nhìn thấy tràng cảnh hùng vĩ này. Mà thập đại Thiên Khải Chi Trụ chẳng lẽ tự nhiên đản sinh sao?”
“Rõ ràng là không phải. Thái Hư tốn nhiều năm dò xét truy nguyên, cuối cùng vẫn không có được kết quả gì. Minh Tâm thân là người đứng đầu Ngũ đế, muốn duy trì cân bằng trong thiên hạ, lý ra càng nên quan tâm đến điều này hơn bất cứ ai mới phải.”
Bạch Đế gật đầu nói: “Theo ý ngươi thì Thiên Khải Chi Trụ từ đâu mà ra?”
“Ta từng vẽ lại địa đồ Thái Hư và toàn cảnh cửu liên… sau đó có phát hiện kinh người.”
Hai mắt Bạch Đế sáng lên: “Nói tiếp đi.”
“Cửu liên thế giới và bí ẩn chi địa đều là thứ không thể thiếu được. Mặc kệ nơi nào sụp đổ thì thiên địa cũng sẽ mất cân bằng, rung chuyển bất an. Duy chỉ có Thái Hư… dù có mất đi cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.” Nam tử nói.
“Ý của ngươi là?!”
“Trời có lẽ sẽ sập.” Thanh niên nam tử đưa ra kết luận.
Bạch Đế trợn mắt nói: “Người người trong Thái Hư đều nói, trời này không thể sập. Nếu không vô số sinh linh sẽ đồ thán, đại địa băng liệt!”
Nam tử khịt mũi coi thường, lắc đầu nói: “Ta còn có một phát hiện còn kinh người hơn.”
“Mời nói.” Bạch Đế cảm thấy nam tử này quá thú vị, không khỏi thêm một chữ ‘mời’.
“Trọng Minh Sơn và hòn đảo thất lạc cũng đã từng là Thái Hư.”
Thân là chủ nhân của hòn đảo thất lạc, Bạch Đế cũng ngây ngẩn mất một lúc. Hắn nhìn lại mảnh đất nơi mình đang cư ngụ, nhìn lại một phương thiên địa này.
Nam tử thấy được Bạch Đế không tin, thế nên tiếp tục nói: “Ta từng đi tới Trọng Minh Sơn, nơi đó cũng có mười cái hang động không đáy. Hòn đảo thất lạc có tổng cộng năm đảo, mỗi đảo đều có hai hố sâu. Trước đây Bạch Đế ngài đã từng đưa ta đến thập đại Thiên Khải Chi Trụ để quan sát cấu tạo trong ngoài của chúng, trùng hợp là… cấu tạo của Thiên Khải Chi Trụ vừa hay lại ăn khớp với những hố sâu và hang động này.”
Bạch Đế không hiểu vì sao lại cảm thấy tin tưởng lời hắn nói. Tuy vậy Bạch Đế cũng nói ra nghi hoặc trong lòng:
“Dù là Trọng Minh Sơn hay hòn đảo thất lạc thì cũng chỉ là những mảnh thiên địa nhỏ lưu lạc trên Vô Tận Hải, độ lớn của nó làm sao có thể so được với Thái Hư?”
Nhỏ như vậy, sao có thể từng là Thái Hư được?
Thanh niên nam tử cười nói: “Chúng nó là Thái Hư chưa thành hình.”
“Chưa thành hình?”
“Vạn vật trên thế gian đều có quy luật diễn biến, độ ảo diệu bên trong chỉ có người tạo ra nó mới hiểu được. Việc cấu tạo của Thiên Khải Chi Trụ ăn khớp với hố sâu tuyệt đối không chỉ là trùng hợp.” Nam tử ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt trở nên thâm thuý.
“Vậy… rốt cuộc ràng buộc là cái gì?” Bạch Đế hỏi.
“Ta vốn cho rằng chỉ có sinh sống trên mặt đất mới nhận lấy ràng buộc. Con người chân đạp đại địa, đến khi chết đi lại trở về trong đất, trở thành chất dinh dưỡng nuôi sống đại địa, đó là quy luật bảo toàn. Mãi cho đến khi ta phiêu lưu trong Vô Tận Hải thật lâu thật lâu, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng sinh lão bệnh tử của vô số hải thú, ta mới hiểu được dù là trong biển hay trên đất liền, mọi sinh vật đều phải đối mặt với ‘tử vong’. Nếu thiên địa ràng buộc chính là ‘tử vong’, vậy thì không có bất kỳ sinh vật nào có thể vĩnh sinh bất tử, trừ phi nó vốn không có sinh mệnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận