Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 795

Ngồi trên bồ đoàn, Lục Châu chợt nảy ra một ý tưởng. “Rút thưởng thử xem.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được 10 Thẻ Nghịch Chuyển.].
Không tệ, là vật dụng cần để đột phá cửu diệp.
“Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được 10 Thẻ Nghịch Chuyển.].
Lục Châu khẽ giật mình. Xem ra hôm nay có vẻ may mắn.
“Tiếp tục.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được 10 thẻ Đỡ Đòn Chí Mạng.].
Nhìn thấy Đỡ Đòn Chí Mạng, Lục Châu thầm nghi hoặc. Món đồ này gần như hắn chưa từng sử dụng, vì sao Hệ thống vẫn cứ ban thưởng?
Buồn cười, ai có thể đánh được lão phu?
Lục Châu vừa cảm khái xong, mười lần rút thưởng sau đó đều là cảm ơn đã tham gia trò chơi. Không còn hứng thú rút thưởng, Lục Châu quyết định nhắm mắt lĩnh hội Thiên thư.
Thoắt cái một ngày đã trôi qua.
Sáng sớm hôm sau.
Xoẹt !
Tiếng thiêu đốt chói tai khiến Lục Châu tỉnh lại từ trạng thái lĩnh hội.
Lục Châu mở mắt nhìn Thiểm Diệu Chi Thạch. Ngọn lửa kia vẫn lơ lửng trên không trung, không sinh nhiệt, cũng không to lên, nhưng Bích Ngọc Đao đã bị nung đến đỏ rực, lưỡi đao sáng rỡ loá mắt.
Vù!
Hoả diễm đột nhiên biến mất. Lục Châu đẩy ra một luồng cương khí đỡ lấy Bích Ngọc Đao.
[Ting ! thăng cấp thành công, thu hoạch được vũ khí hoang cấp Bích Ngọc Đao, ban thưởng 2.000 điểm công đức.].
[Bích Ngọc Đao, phẩm giai: hoang cấp, chủ nhân: Vu Chính Hải.].
Lục Châu cảm giác được Bích Ngọc Đao không toả nhiệt, thế là triệt tiêu đi cương khí. Bích Ngọc Đao rơi vào lòng bàn tay Lục Châu, nguyên khí rung động.
“Tốt.” Tuy rằng Lục Châu đã có vũ khí Vị Danh, nhưng khi chạm vào Bích Ngọc Đao vẫn không nhịn được phải khen một câu.
Bích Ngọc Đao đã khôi phục bộ dạng lúc trước, nhưng khí tức đã trở nên sắc bén hơn hẳn, trên lưỡi đao thỉnh thoảng xẹt qua một tia sáng chói mắt.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.” Bên ngoài cửa chợt truyền đến tiếng nói của Vu Chính Hải.
“Vào đi.”
Vu Chính Hải đẩy cửa bước vào, đi cùng hắn còn có Tư Vô Nhai và Minh Thế Nhân. Ba người cung kính đi vào trong sảnh.
“Sư phụ, cỗ quan tài đã chuẩn bị xong, đồ nhi định hôm nay sẽ xuất phát.” Vu Chính Hải nói.
Lục Châu đẩy ra một chưởng, Bích Ngọc Đao trong tay bay về phía Vu Chính Hải.
Vừa nhận lấy Bích Ngọc Đao, Vu Chính Hải lập tức sửng sốt. Sau đó hắn đột nhiên mở to mắt, rung động nói: “Bích Ngọc Đao của đồ nhi…”
Lục Châu vuốt râu gật đầu: “Không sai, Bích Ngọc Đao bây giờ đã là vũ khí hoang cấp.”
“Hoang cấp?” Ba người kinh ngạc thốt lên.
“Đến hồng liên địa giới, vũ khí hoang cấp có thể trợ giúp ngươi thêm một phần sức lực.”
Vu Chính Hải vội vàng quỳ sụp xuống nói: “Đa tạ sư phụ ban thưởng vũ khí hoang cấp!”
Thanh đao này khiến Tư Vô Nhai và Minh Thế Nhân cũng phải đỏ mắt thèm thuồng.
“Sư… sư phụ, người làm như thế nào vậy?” Minh Thế Nhân lấy Ly Biệt Câu ra, trong giọng nói có vẻ khẩn cầu.
Lục Châu nhìn hắn rồi đáp: “Cố gắng đề thăng tu vi đi, tự nhiên nước chảy thành sông.”
Tăng cấp vũ khí được ban thưởng 2.000 điểm công đức, lại còn gia tăng tu vi cho đồ đệ, cớ sao mà không làm. Đồ đệ mạnh lên cũng là mình mạnh lên.
Lục Châu nghĩ đến Xích Diêu Chi Tâm, bèn gọi: “Lão tứ.”
“Có đồ nhi.”
“Đưa Xích Diêu Chi Tâm cho vi sư.”
“Vâng.”
Không bao lâu sau, Minh Thế Nhân đã đêm Xích Diêu Chi Tâm tới.
Lục Châu vung tay, cương khí vờn quanh Xích Diêu Chi Tâm. Hắn có thể cảm giác được bên trong chứa đựng nguồn năng lượng sinh cơ mãnh liệt.
“Hai lần trước tử vong ngươi đã hao tổn sáu trăm năm, lần cuối tử vong đã tiêu hao hết tuổi thọ. Hồng Ngư Chi Tâm bổ sung cho ngươi trăm năm thọ mệnh, còn Xích Diêu Chi Tâm cung cấp một ngàn hai trăm năm thọ mệnh, ngươi hãy phục dụng một nửa.”
Vu Chính Hải lại hoảng hốt quỳ xuống: “Sư phụ, đồ vật quý giá như vậy đồ nhi tuyệt đối không thể nhận!”
“Trăm năm thọ mệnh này vẫn đang không ngừng bị tiêu hao, nếu không có Xích Diêu Chi Tâm, dù đến được hồng liên giới ngươi cũng không sống được bao lâu. Ngươi như vậy làm sao có thể cứu viện Ngu Thượng Nhung?”
“Chuyện này…”
Hai lần tử vong hao tổn sáu trăm năm, Vu Chính Hải lại sống thêm ba trăm năm, về lý thuyết thì không thể phục sinh lần thứ ba. Lần này sống lại là một kỳ tích, nếu có thể kịp thời bổ sung thọ mệnh, vậy Vu Chính Hải có thể dựa vào đặc tính của tộc Vô Khải mà tiếp tục phục sinh, như vậy chuyến đi xuống vực sâu cũng sẽ an toàn hơn.
“Đại sư huynh, huynh hãy sử dụng đi, chứ huynh mà đi như thế chúng ta sẽ lo lắng lắm.” Minh Thế Nhân cũng nói thêm vào.
Vu Chính Hải không tiếp tục cự tuyệt, cung kính dập đầu ba cái với Lục Châu.
Lục Châu không ngăn cản Vu Chính Hải dập đầu, bởi vì hắn biết Vu Chính Hải đang nghĩ gì.
Lục Châu nâng bàn tay già nua lên vỗ nhẹ đầu Vu Chính Hải tựa như ba trăm năm về trước, nghiêm cẩn nói: “Phải sống cho tốt.”
Chiều hôm đó, trong Lương Châu Thành, bên cạnh Xuyên Vân phi liễn.
Vu Chính Hải đã hấp thu một nửa sinh mệnh lực trong Xích Diêu Chi Tâm.
“Sư phụ, vì sao lại đưa cho đồ nhi nửa viên Xích Diêu Chi Tâm còn lại?” Vu Chính Hải vừa cất Xích Diêu Chi Tâm vào ngực áo vừa hỏi.
Không đợi Lục Châu đáp lời, Tư Vô Nhai đã giải thích:
“Trong số các đồng môn, chỉ có thọ mệnh của đại sư huynh và lục sư tỷ là bị hao tổn, có thể dùng vật này để bù đắp. Nếu phục dụng nhiều thì sẽ thành lãng phí. Còn lại nửa viên này nên lưu lại để đột phá cửu diệp.”
Vu Chính Hải nói: “Vậy thì để lại cho Thiên Tâm sư muội sử dụng đi.”
Diệp Thiên Tâm xuất hiện ở gần đó bèn lên tiếng: “Đại sư huynh, huynh phải đến hồng liên giới, cần nó hơn ta. Ta không có gì phải vội.”
Lục Châu nói: “Hồng Ngư Chi Tâm có thể bổ sung tuổi thọ cho Diệp Thiên Tâm, ngươi chỉ cần chăm sóc chính mình cho tốt là được.”
Hôm nào rảnh rỗi Lục Châu có thể xuống vực đánh giết một ít Hồng Ngư để bổ sung thọ mệnh cho nàng, chuyện dễ như trở bàn tay. Chỉ có Xích Diêu Chi Tâm là quý hiếm thôi.
“Vâng.” Vu Chính Hải cất kỹ Xích Diêu Chi Tâm.
“Phi liễn đã chuẩn bị xong. Sư phụ, đại sư huynh, mời lên liễn.” Minh Thế Nhân nói.
Mọi người lục tục bay vào phi liễn. Minh Thế Nhân là người cuối cùng nhảy lên, khoe khoang nói: “Đại sư huynh, để đệ cầm lái cho mọi người xem kỹ thuật cao siêu của đệ.”
Hắn vừa định khởi động phi liễn đã thấy Vu Chính Hải nhíu mày: “Hửm??”
Tiếng ‘hửm’ này kéo khá dài. Minh Thế Nhân lập tức hiểu ý, vội vàng cúi đầu nói: “Đại sư huynh, huynh lái, mời huynh lái!”
Vu Chính Hải đi đến bên bánh lái, cất cao giọng nói:
“Khi ta bắt đầu cầm lái, các đệ còn đang nghịch bùn cả đấy. Việc cầm lái phi liễn cũng là một môn học vấn, không thể luyện thành chỉ trong một sớm một chiều. Khi khởi động cần phải suôn sẻ, lúc cất cánh phải mượt mà không xóc nảy. Xem này !”
Đơn chưởng đánh ra, Xuyên Vân phi liễn bay thẳng lên bầu trời, không hề xiêu vẹo hay uốn lượn. Sau đó, phi liễn lấy tốc độ thần kỳ bay về phía lạch trời, càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc đã đạt tới cực hạn.
Đám người Ma Thiên Các đến đưa tiễn đứng bên dưới ngẩng đầu nhìn theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận