Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1516

Tu vi hai nàng thấp nhất, chỉ là thập diệp, thọ mệnh cao nhất là hai ngàn sáu trăm năm. Những người khác chí ít còn có bốn, năm ngàn năm.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, người đầu tiên chết sẽ là Hải Loa và Tiểu Diên Nhi.
“Để ta!”
Diệp Duy cũng không ngần ngại nữa, cầm thánh vật bay về phía Trấn Thọ Thung.
Chưa đến một khắc đồng hồ, Trấn Thọ Thung đã hút sạch sinh cơ bên trong.
Ánh mắt Diệp Duy đầy kinh hãi: “Vậy mà vẫn chưa đủ?”
Hai vị lão giả mười sáu Mệnh Cách liên thủ phá bình chướng nhưng nó vẫn chẳng hề hấn gì.
Lục Ngô vừa cố sức húc vào bình chướng vừa nói: “Đây là trận văn còn sót lại từ thời thượng cổ…”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn Lục Ngô, lại nhìn về phía Trấn Thọ Thung, trầm giọng nói: “Trận pháp?”
May mà Lục Ngô không tiến vào, nếu không đã bị nhốt ở trong này.
“Trấn Thọ Thung hẳn là trận nhãn và hạch tâm của đại trận này.” Diệp Duy nói. “Trấn Thọ Thung nắm giữ năng lực hấp thu thọ mệnh, lại thêm trận pháp từ thời thượng cổ làm chất xúc tác khiến uy lực của nó tăng lên gấp bội. Ta sơ sẩy rồi.”
Diệp Duy hối hận vô cùng. Thế nhân đều nói bí ẩn chi địa tràn ngập hung hiểm, chỉ cần bất cẩn một chút là rơi vào thế vạn kiếp bất phục.
Nơi đây là thánh địa tu hành, có biết bao nhiêu người mưu toan chiếm đoạt nó nhưng vẫn không cách nào trở thành chủ nhân Trấn Thọ Khư, điều này đã nói lên vấn đề.
Oanh !
Lại một lần nữa, Trấn Thọ Thung tăng đường kính lên đến trăm trượng.
Trừ 900 ngày.
Trừ 1.000 ngày.
Trừ 1.100 ngày.
Lục Châu nhìn về phía Tiểu Diên Nhi. Nàng và Hải Loa đã trở thành hai bà lão lọm khọm, trông như đèn đã cạn dầu.
Chiếu theo tuổi thọ mà nó hấp thu, cộng thêm thánh vật, Trấn Thọ Thung đã hút hết gần bốn mươi ngàn năm tuổi thọ của tất cả mọi người.
Lục Châu tức giận quát lớn: “Lão phu muốn nhìn xem ngươi rốt cuộc có năng lực gì!”
Hắn vung chưởng đánh xuống Trấn Thọ Thung.
Một tiếng trầm minh vang lên, Trấn Thọ Thung rung động kịch liệt, lực lượng Thiên Tướng truyền vào Trấn Thọ Thung, nó cảm nhận được lực áp chế, lập tức run lên bần bật, ra sức phản kháng.
Không gian trở nên vặn vẹo, vòng xoáy hấp thu thọ mệnh đột nhiên xoay chuyển, trực tiếp xuất hiện trên đỉnh đầu Lục Châu, ra sức hấp thụ.
“Sư phụ!”
“Các chủ!”
Đám người trợn tròn mắt, kinh hoảng nhìn cảnh này. Rõ ràng Lục Châu muốn dùng sức một mình mình để trấn áp Trấn Thọ Thung.
Diệp Duy cũng sửng sốt.
Toàn bộ tuổi thọ của mọi người cộng lại cũng không đủ cho Trấn Thọ Thung hút, cho dù lão giả này là chân nhân cũng đâu thể một mình ngăn cơn sóng dữ? Thọ mệnh của chân nhân là ba mươi ngàn năm, đủ để đè ép Trấn Thọ Thung sao?
Lúc này, tính mạng của tất cả mọi người đều đặt hết lên người Lục Châu.
Lục Châu duy trì áp chưởng vào Trấn Thọ Thung, thọ mệnh cấp tốc trôi đi.
Hiệu quả của Thẻ Dịch Dung biến mất.
Đám người ngừng thở nhìn lão giả từ già biến thành trẻ, sau đó lại nhanh chóng già đi. Nếp nhăn xuất hiện, tóc đen biến thành trắng xoá.
Lục Châu không hề do dự, mặc niệm sử dụng một trăm tấm Thẻ Nghịch Chuyển!
Sinh cơ điên cuồng tràn vào thân thể Lục Châu, dung mạo hắn lại biến thành trẻ tuổi. Đáng tiếc tình huống này không duy trì được lâu, Lục Châu lại biến lão.
Điểm công đức còn lại của hắn là 141.760 điểm.
Lục Châu lập tức mua một trăm tấm Thẻ Nghịch Chuyển giá 50.000 điểm để sử dụng.
Trấn Thọ Thung tựa như một con quái vật ăn không biết no, bụng nó là hang động không đáy khiến mọi người lo lắng không thôi. Sự cường đại của nó đã vượt ngoài tầm dự liệu của tất cả mọi người.
Cảm giác bất lực dâng lên trong lòng bọn hắn. Hôm nay phải chết ở đây sao?
Các đồ đệ nhìn sư phụ không ngừng trẻ lại rồi già đi, trong đầu không khỏi hồi tưởng về những tháng ngày ở Ma Thiên Các.
Đánh cũng được, mắng cũng được, cho đến nay tất cả bọn hắn đều được lớn lên trong sự che chở của sư phụ.
Luật rừng chỉ nói đúng một nửa, bên dưới gốc đại thụ không có không gian cho cây nhỏ sinh tồn, nhưng trước khi cây nhỏ đủ năng lực ứng phó với thiên không đầy nguy hiểm, nếu không có đại thụ che chở thì làm sao chúng khoẻ mạnh trưởng thành?
Phanh!
Trấn Thọ Thung chấn động khiến đám người giật mình nhìn sang.
Bọn hắn nhìn thấy Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung vọt tới, áp chưởng lên Trấn Thọ Thung.
“Loại sự tình này sao có thể thiếu đồ nhi.” Vu Chính Hải cười một tiếng, thọ mệnh tràn vào Trấn Thọ Thung.
Ngu Thượng Nhung cũng mỉm cười nhưng không nói gì, bàn tay lặng lẽ dùng sức.
Minh Thế Nhân nói: “Còn có đồ nhi đây.”
Ngay sau đó Đoan Mộc Sinh cũng vọt tới: “Đồ nhi cũng có chút tác dụng.”
Bốn người vừa đến, áp lực đổ lên vai Lục Châu giảm đi rất nhiều.
Giao diện Hệ thống trừ đi thọ mệnh cũng chậm lại không ít.
Đám huynh đệ Khổng Văn cắn răng nói: “Con mẹ nó, chết thôi mà sợ gì. Các huynh đệ, lên!”
“Lên thì lên!”
Bốn người không nói hai lời, lập tức vọt tới đứng cạnh Đoan Mộc Sinh, đặt chưởng lên Trấn Thọ Thung.
Nhan Chân Lạc và Lục Ly không cần phải nói, đã nhanh chân vọt tới truyền thọ mệnh.
Vu Chính Hải quay đầu nói với Tiểu Diên Nhi: “Cửu sư muội, thập sư muội, các muội đứng đó được rồi.”
Tiểu Diên Nhi lắc đầu. Ma Thiên Các là nhà của nàng. Những người này là người nhà của nàng.
“Ta sao có thể đứng nhìn.”
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa mang theo thân thể già nua yếu ớt chậm chạp bay tới, đặt tay lên Trấn Thọ Thung.
Thấy cảnh này, sâu trong lòng Diệp Duy thán phục không thôi. Hơn vạn đệ tử Nhạn Nam Thiên cũng chưa từng đoàn kết như thế. Có lúc, thứ khiến người ta thật sự thần phục không phải là tu vi và vũ lực…
Quả thật, Diệp Chính là chân nhân khiến người kính sợ, là trụ cột của Nhạn Nam Thiên. Nhưng ở sau lưng hắn có biết bao người vẫn luôn thầm mắng? Ngay cả bốn trưởng lão bọn hắn suốt đoạn đường đến Trấn Thọ Khư cũng không ngừng phàn nàn bất mãn về Diệp Chính đó thôi.
Diệp Duy thở dài một tiếng. Diệp Chính thua không uổng.
Thôi được rồi. Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Diệp Duy dẫn đầu bay tới. “Cùng lên đi.”
Ba vị trưởng lão còn lại cũng bay theo sau, đặt tay lên Trấn Thọ Thung.
Mọi người cùng đồng tâm hiệp lực dâng lên tuổi thọ của mình. Trấn Thọ Thung đột nhiên toả sáng, phát ra tiếng ông ông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận