Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 853

Nam tử trung niên khẽ nhíu mày: “Chuyện gì thế này?”
Ngao !
Một tiếng kêu chói tai vạch phá bầu trời. Ở vùng cực nam Tam tông đột nhiên xuất hiện một con hung thú có cánh lao về phía nam tử trung niên.
“Số Tư? Ai dẫn nó đến đây?!”
Số Tư là một con hung thú cực đại đầu mèo mình chim, nhưng kích thước của nó thì khổng lồ gấp trăm gấp ngàn lần. Đám phi cầm xung quanh vừa nghe thấy tiếng gào của Số Tư bỗng trở nên cực kỳ hưng phấn.
Đám đệ tử Tam tông lại bay lên ngăn trở. Nam tử trung niên muốn đánh nhanh rút gọn bèn liên tục tấn công vào tầng bình chướng.
Ầm! Bình chướng vỡ vụn.
Chính lúc đó, Số Tư đột nhiên giương nanh múa vuốt nhào về phía nam tử trung niên, hai cánh của nó vẫy ầm ầm trên không trung tạo thành cuồng phong bừa bãi càn quét khắp nơi.
Nam tử trung niên bị lợi trảo của nó cào trúng người, hắn kêu lên đau đớn, vội vàng gọi ra pháp thân hồng liên phát tiết ra lực lượng nguyên khí cực mạnh.
Oanh! Số Tư bị đau bay lùi ra xa, lông chim trên cánh nó rụng tả tơi. Nó rốt cuộc bị chọc giận, hai mắt hiện ra u quang, lại lần nữa tấn công về phía nam tử trung niên.
Nam tử trung niên nhìn về phía Nam Cung Vệ, thầm nghĩ tốt nhất hắn nên tránh đi để con hung thú này tấn công kẻ đang cố khai diệp kia. Nếu hắn còn ở đây thì Số Tư sẽ bị xao nhãng.
Nghĩ vậy, nam tử trung niên tức tốc rời đi. Nào ngờ Số Tư trông như con cú mèo lại vỗ cánh đuổi theo.
“Hả?”
Ngươi không phải vì người này mà đến? Ngươi đến đây vì ta? Lúc này hắn mới nhận ra mục tiêu của Số Tư không phải Nam Cung Vệ mà là chính mình!
Nam tử trung niên dựng tóc gáy, không hề do dự quay đầu chạy trốn.
Đám đệ tử Tam tông ngơ ngác đứng nhìn, trợn mắt há hốc mồm. Vốn tưởng rằng đám hung thú đến đây quấy phá, nào ngờ bọn chúng đến để trợ giúp nha!
Nam Cung Vệ ngẩng đầu nhìn đàn tiểu Số Tư trên trời, cắn răng nói: “Tất cả mọi người nghe đây, ta muốn ngừng khai diệp, nguyên khí ba động sẽ rất kịch liệt, mọi người lui ra sau!”
“Ngừng khai diệp? Ngươi điên rồi sao?”
“Để hắn ngừng đi.” Phong Nhất Chỉ một tay ôm ngực gian nan nói.
Nếu Nam Cung Vệ khai diệp thành công, con hung thú kia sẽ lập tức quay đầu cắn chết hắn. Nơi này không ai có thể chống lại nó, ngay cả hồng liên cửu diệp cũng bị doạ chạy, huống hồ gì là đám người bọn hắn.
Lát sau, Minh Thế Nhân “cưỡi” Tiểu Cùng Kỳ bay tới, thỉnh thoảng vọt lên cao, thỉnh thoảng lại chúi đầu xuống.
Minh Thế Nhân hoàn toàn cạn lời với trình độ dày vò của con chó nhỏ này.
“Tao xui xẻo tám đời mới gặp mày. Nếu không phải sư phụ hạ lệnh thì tao đã sớm thọc mày một đao rồi.”
Ngao !
Tiếng kêu chói tai từ đằng xa truyền tới. Lông trên người Tiểu Cùng Kỳ đột nhiên dựng đứng, hai cánh cứng đờ.
Minh Thế Nhân kinh hô một tiếng: “Ê… mày còn đang phi hành cơ mà!”
Cánh ngừng vỗ, đương nhiên phải rơi xuống. Minh Thế Nhân hết biết nói gì nhìn Tiểu Cùng Kỳ, tay phải điều động cương khí nâng một người một thú lên.
Gâu gâu gâu…
Hai cánh Tiểu Cùng Kỳ cứng đờ, tiếng kêu của nó rất thấp thỏm, vừa có vẻ nôn nóng, vừa có vẻ sợ hãi.
Minh Thế Nhân nhận ra điểm dị thường, bèn hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Tiểu Cùng Kỳ lại gâu gâu mấy tiếng, giơ chân chỉ về phía trước.
“Đằng trước có nguy hiểm?”
Minh Thế Nhân lập tức hạ xuống khu rừng bên dưới. Tuy rằng Tiểu Cùng Kỳ còn nhỏ nhưng Minh Thế Nhân vẫn tin vào trực giác của nó.
Một người một thú vừa nấp vào rừng cây thì từ đằng xa đột nhiên xuất hiện một tu hành giả toàn thân bộc phát hồng cương bay tới, sau lưng hắn là Số Tư thân cao mấy chục mét đang điên cuồng truy kích, móng vuốt sắc bén tản ra u quang.
“Giỏi lắm tiểu cẩu tử, lần này mày lập công!” Minh Thế Nhân vỗ vỗ đầu Tiểu Cùng Kỳ, mắt nhìn lên thiên không. “Trốn thôi.”
Minh Thế Nhân và Tiểu Cùng Kỳ lập tức trốn phía sau một tảng đá lớn.
Tốc độ Số Tư nhanh đến dị thường, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp, móng vuốt đập vào bộ khôi giáp trên người nam tử trung niên.
“Súc sinh!” Nam tử trung niên mắng một tiếng rồi hạ xuống khu rừng bên dưới. Hắn đã đánh giá thấp tốc độ phi hành của Số Tư, không thể không tìm cách đối phó nó.
Trong lúc nhất thời, cả rừng cây vang lên tiếng oanh tạc không ngừng.
Minh Thế Nhân vội co rụt người lại, bàn tay bám chặt tảng đá lớn, điều động cương khí yếu ớt ngăn cản dư ba. Hắn nhìn về phía Tiểu Cùng Kỳ dặn dò: “Tao cảnh cáo mày, đừng có mà nhúc nhích hay kêu gào gì…”
Gâu.
Minh Thế Nhân nghẹn lời. “Đời trước chắc tao tạo nghiệp dữ lắm nên bây giờ mới gặp cái đồ đồng đội heo như mày. Đây là tu hành giả hồng liên đó!”
Lần này Tiểu Cùng Kỳ ngoan ngoãn không kêu nữa mà nằm bẹp xuống đất.
Nam tử trung niên và Số Tư kịch chiến suốt hai canh giờ, đám cây cối xung quanh đã bị tàn phá đến không còn gì.
Minh Thế Nhân vẫn nấp phía sau tảng đá lớn, không dám ngẩng đầu lên quan sát, chỉ dựa vào âm thanh để phân biệt xa gần. Khi hắn cảm thấy động tĩnh chiến đấu nhỏ đi rất nhiều mới dám len lén thò đầu lên nhìn.
Trên mặt, tay và chân nam tử trung niên phủ đầy vết máu, chỉ còn thân thể là nguyên vẹn nhờ bộ khôi giáp bảo hộ, nhưng rõ ràng cũng là nỏ mạnh hết đà.
Về phần Số Tư cũng không khá hơn, lông chim trên người đó bong tróc không ít, toàn thân phủ đầy vết thương, hai mắt đỏ ngầu.
Nam tử trung niên tức giận thở hồng hộc mắng: “Súc sinh, ta đâu phải là cửu diệp, ngươi nhìn cho rõ đi, đây là năng lực của bộ khôi giáp, ngươi mau cút đi!”
Hắn muốn đuổi Số Tư đi, nhưng Số Tư vẫn nhìn hắn chằm chằm, đầu cúi thấp, lúc nào cũng có thể phóng tới.
Minh Thế Nhân nhướng mày… Nơi này cách Tam tông không xa, vì sao tu hành giả hồng liên giới lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ hắn muốn đánh lén Nam Cung Vệ?
“Nếu ngươi đã muốn chết… ta thành toàn cho ngươi!” Nam tử trung niên cắn răng điều động nguyên khí, điểm vào mấy bộ vị trên khôi giáp.
Hồng sắc phù văn trên thân khôi giáp nở rộ hồng quang, lấy nam tử trung niên làm trung tâm, hồng tuyến bắn ra bốn phương tám hướng.
Số Tư điên cuồng đập cánh, muốn dùng lợi trảo ngăn lại hồng tuyến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận