Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2169: Thập đại Chí Tôn

Mũi Kỳ Đồng run run đánh hơi rồi nói: “Không phải Minh Tâm. Ngươi rốt cuộc là ai?”
Lục Châu trầm giọng hỏi: “Thông Thiên Tháp có tác dụng gì?”
Kỳ Đồng cảm nhận được sát khí toát ra từ người này, đành từ bỏ giãy giụa, kinh ngạc nói: “Minh Tâm thật sự đã xây dựng xong Thông Thiên Tháp? Ý trời, đúng là ý trời…”
“Trả lời câu hỏi của lão phu!”
Sóng âm trấn áp Kỳ Đồng. Hắn run rẩy nói: “Ta nhìn thấy tương lai, nhìn thấy tận thế giáng lâm… Thông Thiên Tháp có tác dụng tập hợp thập đại quy tắc để nâng bầu trời lên, trở thành một toà Thiên Đình chí cao vô thượng!”
“Xây dựng thiên địa?” Lục Châu cau mày nói, “Nếu thiên địa có thể được xây dễ dàng như vậy thì Thái Hư đã không sụp đổ.”
Kỳ Đồng nói: “Không… không… ta có thể nhìn thấy tương lai…”
Lục Châu đột nhiên phát giác khí tức Kỳ Đồng thay đổi, đặc biệt là hai tròng mắt đột nhiên toả ra quang hoa.
Ngay sau đó, Kỳ Đồng đột nhiên bật cười, chỉ tay vào không trung mà nói: “Ta còn chứng kiến Ma Thần chết! Ha ha ha, Ma Thần chết!”
Tên Kỳ Đồng này đúng là không cần mạng nữa nha.
Năm ngón tay vồ lấy Kỳ Đồng, Lục Châu trầm giọng hỏi: “Ngươi đang nguyền rủa lão phu?”
Thân thể Kỳ Đồng cứng đờ tại chỗ, chân như nhũn ra. Hắn kích động chỉ về phía Lục Châu, ấp úng nói: “Ngươi, ngươi… ngươi là Ma Thần?!”
“Ngươi biết dự báo tương lai mà lại không nhận ra thân phận của lão phu?”
“Ta…”
“Đã không nhận ra lại còn dám nói bừa chuyện sinh tử?”
Kỳ Đồng câm nín.
Kỳ Đồng giống như bị ấn nút dừng lại, toàn thân đơ ra tại chỗ. Đôi mắt vốn không có thần nay lại càng thêm trống rỗng, hắn đứng yên như một pho tượng.
Nguyên khí dần dần hội tụ vào mắt hắn, bên tai hắn như có tiếng thì thầm khe khẽ:
Ngươi muốn được nhìn thấy quang minh lần nữa không?
Cả đời Kỳ Đồng đều sống trong bóng tối, từ khi sinh ra đã không thể nhìn thấy gì, thế giới của hắn luôn chỉ có một màu đen tối tăm ảm đạm. Hắn không biết màu trắng của tuyết, màu đỏ của máu, màu xanh của cây cỏ… Hắn đã từng mơ ước được nhìn thấy thế giới này biết bao, hắn khát vọng quang minh hơn cả sinh tử của mình.
“Ta muốn!” Kỳ Đồng đáp.
Ý chí mãnh liệt khiến đôi mắt Kỳ Đồng ngập tràn quang hoa, trước mắt hắn vốn là một mảnh hư không hắc ám nhưng lúc này lại toả sáng rạng rỡ.
Kỳ Đồng rốt cuộc có thể nhìn thấy quang trụ trùng thiên phát ra từ Thông Thiên Tháp, đám tu hành giả đông đảo như sao trên trời bay lượn khắp nơi, Thánh Vực phồn hoa đèn đuốc sáng trưng, kể cả thiên địa quy tắc đang cấu kết thành một thể…
Kỳ Đồng đã nhìn thấy tất cả, như si như ngốc.
Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện ở trước mặt Kỳ Đồng, lam đồng nở rộ. Bốn con mắt đối diện nhau trong giây lát.
Kỳ Đồng cuối cùng cũng nhìn thấy Ma Thần trong truyền thuyết với đôi mắt màu lam.
Lục Châu mở miệng hỏi: “Ngươi thấy cái gì?”
Hai mắt Kỳ Đồng mở to: “Tất cả mọi người… đều sẽ chết. Bao gồm ta, ngươi, bọn hắn…”
Lục Châu hừ lạnh một tiếng: “Đời này của lão phu vốn không tin số mệnh. Con mắt này của ngươi thà không nhìn thấy còn hơn.”
Kỳ Đồng bật cười ha hả: “Có thể tận mắt nhìn thấy Ma Thần, đời này của ta sống không uổng phí. Đáng tiếc thời gian ta được nhìn thấy quá ngắn, không đủ để chứng kiến mọi cảnh đẹp trên thế gian. Nhân loại không biết quý trọng, tiêu vong có lẽ là chuyện tốt. Ngươi vừa hỏi ta làm sao thấy được? Vậy ta trả lời cho ngươi biết.”
“Muốn nhìn thấy tương lai thì phải trả giá đại giới, mà đại giới đó chính là… mệnh của ta! Ha ha ha…”
Kỳ Đồng cười thành tiếng. Rốt cuộc cũng nhìn thấy quang minh, đời này của hắn đáng giá!
Thay vì sống tạm cả đời trong bóng tối, chẳng bằng một lần đứng trong quang minh rồi tiêu tán.
Tiếng cười của hắn quanh quẩn trong không gian, quang hoa trên thân loé lên rồi từ từ biến mất, Kỳ Đồng mất đi sinh mệnh, rơi thẳng xuống đất.
Lời của Kỳ Đồng cũng truyền vào tai đám Thánh Điện Sĩ xung quanh, bọn hắn không biết nên vui hay buồn.
Vui là, Ma Thần rồi cũng sẽ chết.
Buồn là, sinh mệnh của bọn hắn đều nằm trong tay Ma Thần.
Ông !
Đỉnh Thông Thiên Tháp toả quang mang vạn trượng. Chín toà kim liên và một toà hồng liên xuất hiện hình chiếu tại mười toà đỉnh tháp.
Toàn bộ nhân loại trong cửu liên giới và Thánh Vực đều tận mắt chứng kiến một màn lịch sử:
Bên dưới mười đại liên toạ đồng thời sinh ra mười đạo quang luân!
Quang luân có đường kính vạn trượng tựa như mười vầng mặt trời chiếu rọi khắp cửu liên.
Mà lúc này, một trong mười liên toạ lại sinh ra thêm hai đạo quang luân. Tiểu Diên Nhi trời sinh Chí Tôn chỉ trong khoảnh khắc đã tấn thăng thành ba đạo quang luân!
Trong rừng rậm, thánh thú Lục Ngô dựng thẳng hai lỗ tai, trong mắt sáng ngời có thần, lẩm bẩm nói: “Thập đại Chí Tôn rốt cuộc cũng đản sinh!”
Trong lịch sử loài người chưa từng có kỳ quan vĩ đại như vậy. Nhưng mà… Tình hình của thập đại Chí Tôn lại không được lạc quan cho lắm.
Hình chiếu trên Thông Thiên Tháp hiện ra rõ ràng, thập đại Chí Tôn đang bị cưỡng ép hấp thu lực lượng từ cửu liên giới rồi cuồn cuộn vận chuyển về Thái Hư.
Tại hắc liên.
Vô số tu hành giả đã tề tựu lại quanh kim liên vạn trượng của Tư Vô Nhai nhưng Minh Tâm Đại Đế không thèm để ý.
Hắn thản nhiên nói: “Ngươi đã minh bạch chưa? Bản đế đã từng nói, các ngươi chính là mấu chốt để xây dựng lại thiên địa.”
Đúng lúc này, đám tu hành giả hắc liên hò hét xông tới. “Chết cũng phải xông lên cho ta! Chúng ta phải cứu được thất tiên sinh!”
Minh Tâm nhìn tu hành giả bốn phía đang vây xung quanh mình, hờ hững lắc đầu: “Các ngươi rất can đảm, đáng khen. Nhưng không trung này chỉ chứa được Thánh Vực, hy sinh của các ngươi không đáng một đồng.”
“Đừng lại đây!!” Tư Vô Nhai hô to.
Minh Tâm thản nhiên ném ra chín đạo quang luân, quang luân bành trướng ra tứ phía.
Ầm! Mấy ngàn tu hành giả hắc liên lập tức bị đánh bay ra ngoài.
“Dù bản đế không giết bọn hắn thì sau khi đại địa sụp đổ, bọn hắn cũng sẽ tiêu vong.” Minh Tâm thản nhiên nói.
Tư Vô Nhai đột nhiên nở nụ cười: “Ngươi sai rồi.”
Minh Tâm hừ lạnh: “Một đứa nhỏ sống có mấy trăm năm như ngươi cũng dám phán bản đế đúng hay sai?!”
“Đúng vậy, ta trẻ tuổi, ta không sống lâu bằng ngươi, nhưng ta dám nói ngươi sai đó!”
“Sai ở đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận