Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 307: Vua của phi kiếm

Các bạn thân yêu ơi, mai là đầu tháng rồi, các bạn hãy đẩy Kim phiếu để truyện được lên Kim Thánh Bảng nha! Thương yêu nhiều nhiều!
Thấy Ma Kiếm xuất hiện, Không Viễn đang lơ lửng trên không trung hưng phấn cười nói: “Lão nạp ẩn nhẫn đến nay rốt cuộc cũng được đền đáp! Ha ha ha…”
Tiếng cười ha hả của hắn vang vọng toàn bộ Kiếm Khư.
Lục Châu vốn định giết chết Không Viễn…
Nhưng khi nhìn thấy thanh cự kiếm, hắn dừng tay lại.
Thanh kiếm này… có vẻ quỷ dị!
Ông.
Cự kiếm rung động như thể đang muốn tránh thoát sự kiềm chế của xiềng xích.
Không Viễn trầm giọng nói: “Lão nạp sẽ không khách khí!”
Nói xong, hắn tung ra một chưởng về phía thanh cự kiếm, đồng thời thân mình lao tới bắt lấy Ma Kiếm!
Cương khí vờn quanh Ma Kiếm cảm nhận được sự xâm lấn và khiêu khích.
Ầm!
Bi văn bay ra tứ tán!
Không Viễn trừng to mắt, toàn thân bị bi văn đánh vào bay ngược ra sau!
Cùng lúc đó, Thất Tuyệt Kiếm Trận toả ra quang mang đại thịnh, tất cả trường kiếm trong Kiếm Khư đều bị Ma Kiếm triệu hoán tụ tập bay về.
Vù vù vù….
Trên bầu trời chỉ toàn là bóng kiếm.
Không Viễn không ngờ Ma Kiếm lại khó thuần phục như thế, lập tức thi triển song trọng Kết Định Ấn.
Phanh phanh phanh!
Bầy phi kiếm chuyển sang tấn công Không Viễn! Một số khác thì tấn công đám tu hành giả!
Trong nhóm tứ đại danh môn chính phái đã bắt đầu xuất hiện thương vong…
“Đúng là một thanh kiếm đáng sợ.” Giang Ái Kiếm kinh ngạc nói.
“Năng lượng tích trữ lâu như vậy, một khi bộc phát ra… đúng là cực kỳ đáng sợ.” Tần Quân than thở.
Lúc này, phi kiếm cuồn cuộn lao tới không dứt, Tiểu Diên Nhi vội vàng sử dụng cương khí ngăn trở đám phi kiếm.
Người khó chịu nhất vẫn là Không Viễn…
“Lão hoà thượng này mạnh như vậy sao?” Giang Ái Kiếm hoàn toàn không ngờ song trọng Kết Định Ấn có thể ngăn cản nhiều phi kiếm đến vậy..
Choang choang choang…
Từng sợi xiềng xích bị cắt đứt.
Chỉ trong thoáng chốc, tám sợi xiềng xích đã bị chặt đứt hoàn toàn.
Ma Kiếm có được tự do!
Năng lượng bi văn hội tụ lại, lưỡi kiếm loé ra hàn quang màu đỏ.
Toàn thân Ma Kiếm khẽ rung động rồi bay lên cao…
Tất cả những thanh phi kiếm xung quanh đều né tránh!
Vù!
Ma Kiếm phá không đâm về phía Không Viễn hoà thượng.
Hai mắt Không Viễn trợn trừng nhìn thanh Ma Kiếm.
Kết Định Ấn bành trướng ra tứ phía!
Ầm!
Ma Kiếm bị Kết Định Ấn làm cho thoáng dừng lại, nhưng nó cũng chỉ hơi đình trệ giữa không trung một lát rồi lại đâm về phía trước.
“Đây là địa bàn của Ma Kiếm, lại được Thất Tuyệt Kiếm Trận tăng cường, xem ra lần này Không Viễn gặp xui xẻo rồi.” Giang Ái Kiếm hưng phấn nói.
Đúng như lời Giang Ái Kiếm nói, Ma Kiếm điên cuồng tấn công Không Viễn hoà thượng, tựa như trong thân nó ẩn chứa lực lượng không bao giờ dùng hết.
Choang choang choang!
Không Viễn bất đắc dĩ chỉ có thể chiến đấu toàn lực với Ma Kiếm.
Ma thiền, Phật ấn,… toàn bộ chiêu thức đều tung ra đánh lên thân Ma Kiếm nhưng dường như chỉ đang gãi ngứa cho nó, chẳng có chút tác dụng nào.
Thời gian trôi qua, lực lượng của Ma Kiếm không hề giảm đi mà ngày càng mạnh thêm.
Rốt cuộc Phật Tổ kim thân cũng xuất hiện!
Kim thân đánh lui toàn bộ bầy phi kiếm, chỉ có thanh Ma Kiếm vẫn táo bạo tìm ra kẽ hở trên Phật Tổ kim thân.
“Không phải chứ? Ngay cả Phật Tổ kim thân cũng không đè ép được thanh Ma Kiếm này?” Giang Ái Kiếm gian nan nuốt nước bọt… Nếu thế hắn làm sao còn mơ tưởng chạm được vào nó?
Phật Tổ kim thân không chèn ép được Ma Kiếm có nghĩa là sớm muộn gì Không Viễn cũng sẽ thua.
Dù là pháp thân hay kim thân thì cũng tiêu hao rất nhiều lực lượng, không cách nào sử dụng được trong thời gian dài.
Quả nhiên, trong khoảnh khắc Phật Tổ kim thân biến mất…
Vụt!
Ma Kiếm lấy tốc độ cực kỳ đáng sợ đâm mạnh vào thân thể Không Viễn.
Phốc !
Hai mắt Không Viễn trợn trừng nhìn thanh Ma Kiếm, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
“Lão nạp… không… không cam lòng.”
Không Viễn từ trên không rơi phịch xuống đất rồi nằm yên không nhúc nhích nữa… Phật Đà Niệm Châu trước ngực hắn toát ra quang mang hết sức yếu ớt.
Sắc mặt mọi người đại biến.
Không Viễn dù gì cũng là phương trượng chủ trì Đại Không Tự, là song thiền thất diệp, sao lại bị một thanh Ma Kiếm làm thịt rồi?
Chuyện này là thế quái nào đây?
Không ai tin nổi nhìn cảnh tượng này.
Nhưng sự thật rành rành trước mắt khiến bọn họ không thể không tin!
Ma Kiếm thành công nghiền ép đối thủ, nghênh ngang thay đổi phương hướng tấn công đám tu hành giả danh môn chính phái.
So với Không Viễn, đám người này yếu ớt đến đáng thương.
Đâm một nhát là chết một người, chỉ trong chốc lát đã tạo ra cảnh tượng gió tanh mưa máu.
Thấy cảnh này, Tần Quân lo lắng nói: “Lão tiên sinh, cứ tiếp tục như vậy không phải là cách hay… sớm muộn gì Ma Kiếm cũng sẽ quay sang đối phó chúng ta.”
Tiểu Diên Nhi lại nói: “Đáng đời đám người này… lúc vây công Kim Đình Sơn bọn hắn cũng hung hăng khác gì thanh Ma Kiếm này đâu.”
Người của tứ đại danh môn vốn là kẻ địch của Ma Thiên Các, bị Ma Kiếm thu thập cũng là chuyện tốt. Nếu không bọn họ rảnh rỗi sẽ lại liên hợp với danh môn khác để vây công Ma Thiên Các lần nữa.
Người của tiểu môn phái tháo chạy tứ tán.
Có lẽ do tu vi bọn họ quá yếu nên sau khi Ma Kiếm giết đi một nhóm tu hành giả, nó bỗng quay đầu bay về phía đám người Lục Châu.
“Hic… thanh Ma Kiếm này còn biết lựa cao thủ mà giết.” Giang Ái Kiếm nghẹn lời.
“Kiếm rốt cuộc cũng chỉ là kiếm, được trận pháp duy trì không có nghĩa là nó có trí tuệ… Ta hoài nghi có người ở sau lưng điều khiển nó.” Tần Quân nói.
Lục Châu vuốt râu gật đầu.
Ánh mắt hắn quan sát bốn phía nhưng không phát hiện được gì.
Lúc này, Giang Ái Kiếm đã tung người bay lên, Long Ngâm Kiếm trong tay mạnh mẽ va chạm với Ma Kiếm.
Tia lửa bắn ra khắp nơi! Cương khí giao thoa!
Một người một kiếm giao chiến suốt mấy hiệp!
Giang Ái Kiếm không chiếm được ưu thế…
Nếu cứ tiếp tục thì kết quả cũng không khác gì Không Viễn, thế nên Giang Ái Kiếm lựa chọn lui lại.
Giang Ái Kiếm lắc mình một cái, vọt đến bên cạnh Lục Châu. Hắn vừa lau đi mồ hôi trên mặt vừa nói:
“Đánh không lại, thật sự đánh không lại… trừ phi có thể phá được kiếm trận chết tiệt này!”
“Ngươi quá yếu, vẫn nên để ta lên thì hơn.” Tiểu Diên Nhi không nhịn được nữa, đạp bước tung người lên không, Phạm Thiên Lăng nở rộ.
Ngay lập tức nàng và Ma Kiếm lại đại chiến một trận.
Giang Ái Kiếm lắc đầu, thở dài nói: “Nha đầu háo thắng không có gì sai… nhưng lại quá lỗ mãng.”
Hắn quay sang nhìn Lục Châu đang bình tĩnh đứng bên cạnh mình. “Trông lão tiền bối có vẻ rất nắm chắc, hẳn là đã có biện pháp phá kiếm trận rồi?”
Trong mắt Giang Ái Kiếm, nhất định phải phá được Thất Tuyệt Kiếm Trận mới có thể nắm giữ thanh Ma Kiếm này.
Nếu không… dù là ai cũng trốn không thoát.
“Không có biện pháp phá trận.” Lục Châu thản nhiên đáp.
Giang Ái Kiếm xấu hổ gãi gãi đầu. “Đừng đùa vậy mà… ta nhát gan lắm.”
“Tin hay không thì tuỳ ngươi.”
Tần Quân cũng lên tiếng: “Trận nhãn của Thất Tuyệt Kiếm Trận không ở đây… muốn phá cũng không được.”
“Xong… xong đời rồi… chẳng lẽ Giang Ái Kiếm ta một đời anh minh lại bị huỷ ở chỗ này? Giấc mộng chôn cùng trăm vạn thanh bảo kiếm còn chưa thực hiện được mà.” Giang Ái Kiếm mếu máo nói.
Ầm!
Choang choang!
Ma Kiếm liên tục tấn công hai lần, cương khí trên người Tiểu Diên Nhi bị chấn động, buộc phải quay về.
Nàng lảo đảo rơi xuống, suýt tí nữa đã đứng không vững.
“Lại lần nữa!” Tiểu Diên Nhi còn định xông lên đã bị Tần Quân ngăn lại.
“Đừng… Vân Thường Vũ Y của ngươi cần được bổ sung năng lượng. Nếu cứ tiếp tục xông lên sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.”
Ma Kiếm chẳng cần biết ai với ai, cứ thế đâm về phía Tần Quân.
Ầm!
Tần Quân chỉ có tu vi Thần Đình cảnh, theo bản năng điều động cương khí, chỉ trong giây lát đã bị Ma Kiếm chấn vỡ cương khí hộ thể.
Toàn thân Tần Quân bay ngược ra sau đâm sầm vào vách đá, phun ra một ngụm máu.
Ma Kiếm thẳng tắp lơ lửng giữa không trung… mục tiêu cuối cùng của nó chính là Lục Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận