Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1455

“Hả?”
Nại Hà nhướng mày xoay người lại. “Tiền bối có gì chỉ giáo?”
Lục Châu không ngờ đối phương lại nhận sợ nhanh như vậy. Vốn còn cho rằng phải lãng phí một tấm thẻ Lôi Cương hoặc Thẻ Hàng Cách, hoặc tệ nhất là dùng tới át chủ bài để giết hắn.
“Ngươi xem nơi này là nơi nào, muốn đến là đến, muốn đi là đi?” Giọng Lục Châu trầm xuống.
Nơi này là dã ngoại nha, chả phải vốn là như thế sao?
Trong lòng nghĩ vậy nhưng Nại Hà không dám nói ra, đành nghi hoặc hỏi: “Vậy tiền bối muốn ta làm như thế nào?”
“Thành thật trả lời câu hỏi của lão phu xong mới được rời đi.” Lục Châu nói.
Nại Hà không chút do dự nói: “Mời hỏi.”
“Ngươi đến từ thế lực nào trong thanh liên giới?”
“Bỉ nhân là Tần Nại Hà, là người tự do của Tần gia.” Tần Nại Hà ngoan ngoãn đáp.
“Tần Mạch Thương là gì của ngươi?”
Trong lòng Tần Nại Hà không khỏi kinh ngạc, lập tức nói: “Tiền bối nhận biết Tần Mạch Thương?”
Sau đó hắn bật cười ha hả. “Hắn tuy là thiếu chủ Tần gia nhưng nhân cách rất tệ, ta và hắn là đồng tộc, chỉ thế thôi.”
Xem ra trong Tần gia, quan hệ của Tần Mạch Thương với mọi người cũng không tốt lắm.
Lục Châu gật đầu hỏi: “Ngươi đến đây bao lâu rồi?”
“Cách mỗi ba năm ta sẽ đến đây tuần tra một lần. Đây là lần thứ một trăm… Nhưng mỗi lần lưu lại đều không quá một tháng.”
“Tại sao?”
“Quy tắc.” Tần Nại Hà sinh lòng nghi hoặc nhưng vẫn mỉm cười nói, “Tiền bối là chân nhân, hẳn phải biết điều này. Đại địa chia thành chín giới, phân thành hai phía. Chân nhân không thể tuỳ tiện vượt qua giới hạn.”
Lục Thiên Sơn kinh ngạc nói: “Cho nên… các ngươi phái tu hành giả gần đến tu vi chân nhân sang đây làm người tự do để không bị quy tắc trói buộc?”
“Đúng vậy.” Tần Nại Hà gật đầu. “Ở lại đây lâu sẽ khiến chúng ta bị chú ý.”
Việc này cũng giải thích được lúc trước trên ngọn núi tuyết gặp được Tần Mạch Thương, về sau hắn cũng chỉ phái một quỷ bộc tới. Thanh liên giới mạnh như vậy, rất dễ đánh hạ hắc liên hồng liên, nhưng bọn hắn không làm như thế, xem ra đều là vì quy tắc trói buộc của thiên địa.
Không biết là tốt hay xấu…
Quy tắc cân bằng bảo vệ bọn hắn, cũng trói buộc nhân loại.
“Mục đích ngươi đến đây là gì?” Lục Châu hỏi.
“Tìm kiếm hạt giống Thái Hư.” Tần Nại Hà rất thành thật đáp.
“Hạt giống Thái Hư?” Lục Thiên Sơn thất thanh nói, “Chính là hạt giống Thái Hư ba mươi ngàn năm thành thục một lần?”
Tần Nại Hà gật đầu, việc này không tính là bí mật.
“Không chỉ một mình ta tìm mà Diệp gia và Thánh Điện cũng đang tìm kiếm. Bọn họ đều có người tự do, các vị may mắn nên mới gặp ta.”
“Bại tướng dưới tay còn dám phách lối hả?” Lục Thiên Sơn mỉa mai một câu.
Tần Nại Hà lắc đầu nói: “Ta không phải phách lối. Ý ta là đa số người tự do đều thích ẩn nấp làm việc, thích giết người diệt khẩu, bọn hắn không muốn người khác biết đến sự tồn tại của thanh liên giới.”
“Vậy vì sao ngươi không làm như thế?”
“Ta chán ghét quy tắc này.” Tần Nại Hà cười đáp, “Vì cái gì cứ phải ngăn cách đôi bên? Cùng nhau chơi đùa không vui sao?”
Thật đúng là, loại nơ-ron thần kinh kỳ quái này lại khiến Lục Châu cảm thấy rất có đạo lý.
Vì cái gì đại địa phải phân thành chín giới? Vì sao phải ngăn cách đôi bờ?
Người này không đi làm triết học gia quả là đáng tiếc.
Lục Châu tiếp tục hỏi: “Làm sao ngươi tìm được đến đây?”
“Quang trụ trùng thiên, lực lượng bất phàm. Ta hoài nghi có bảo vật hiện thế nên đến xem một chút.”
“Chỉ có như vậy?”
“Tin hay không tuỳ ngươi… Có phải rất không quen khi có đối thủ thẳng thắn như ta? Bình thường thôi, ta từng ở lại Thần Đô trong kim liên giới ba ngày, gặp được một người tên là Khương Văn Hư, cũng nói thẳng cho hắn biết chuyện về thế giới bên ngoài, hắn cũng có thái độ y như các ngươi vậy.”
Lục Châu lập tức hỏi: “Ngươi từng đến kim liên giới? Gặp được Khương Văn Hư?”
Tần Nại Hà mỉm cười kể lại chuyện xưa:
“Đó là chuyện của hơn ba trăm năm trước. Tần gia phát hiện kim liên giới có dị động, bèn phái ta đến thị sát. Đó là lần đầu tiên ta chấp hành nhiệm vụ của người tự do. Ta không biết các ngươi có tâm tình này hay không, khi nhìn thấy ếch con ngồi dưới đáy giếng, ta lập tức muốn nói cho nó biết thế giới ngoài kia lớn đến cỡ nào. Người tên Khương Văn Hư kia cũng khá thú vị, hắn làm quốc sư của nhiều nước, hưởng thụ hết phú quý nhân gian.”
“Khương Văn Hư đã bị lão phu chém giết.” Lục Châu nói.
Tần Nại Hà giật mình. “Chết cũng tốt… Tiền bối hình như đến từ kim liên giới?”
Lục Châu không phủ nhận.
Trong lòng Tần Nại Hà có chút kinh ngạc, thở dài một tiếng nói:
“Không ngờ hơn ba trăm năm trôi qua, kim liên giới lại xảy ra biến hoá lớn như thế. Nhớ ngày đó cường giả mạnh nhất nơi đó chỉ là một lão gia hoả sắp đến đại nạn thọ mệnh.”
Lục Châu cạn lời.
Nhột nha!
“Tên là gì thì ta quên rồi.”
Lúc này, Lục Châu bóp nát một tấm Thẻ Dịch Dung.
“Mở to mắt ngươi ra, nhìn cho rõ ràng.” Lục Châu thản nhiên nói.
Chỉ trong khoảnh khắc, Lục Châu đã biến thành một lão giả già nua có gương mặt tang thương, tóc mai bạc trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Tần Nại Hà kinh hoảng lùi lại một bước. “Đây là…”
Lục Châu nghiêm túc nhìn hắn. “Lão gia hoả sắp chết ngươi vừa nói tới, chính là lão phu.”
Trong lòng Tần Nại Hà run lên, không ngừng lui lại.
Lục Châu lơ lửng giữa không trung, trong tay đã xuất hiện một tấm thẻ Lôi Cương. “Ngươi đã từng gặp lão phu.”
“Sao có thể…?”
Trong vòng ba trăm năm, từ một người sắp chết trở thành chân nhân? Tần Nại Hà vội vàng lắc đầu.
Tần Nại Hà từng có một khoảng thời gian dài làm người ngoài cuộc, quan sát sự biến đổi và phát triển của kim liên giới.
Hắn rất muốn nói cho người khác biết các ngươi đang sống trong nước sôi lửa bỏng. Nhưng về sau lại phát hiện, nhỏ yếu không có nghĩa là không vui vẻ. Tựa như ếch ngồi đáy giếng, dưới giếng rất thoải mái, sao cứ ép nó phải nhảy ra ngoài phơi nắng làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận