Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 684

Hoa Vô Đạo vừa thấy phi liễn của Ma Thiên Các liền vô cùng hưng phấn nói: “Nguyệt Hành, tình cảnh này rất thích hợp để ngươi phát huy công dụng!”
“Vâng!”
Hoa Nguyệt Hành điểm nhẹ mũi chân tung người bay lên, lăng không xoay tròn ba trăm sáu mươi độ tại chỗ, tiễn cương bắn ra vun vút lao về phía đám tu hành giả đang chạy tứ tán.
Phốc!
Phốc!
Tiễn cương đâm xuyên qua pháp thân của bọn hắn, từng tên tu hành giả cấp thấp vẫn lạc!
Cùng lúc đó.
Phạm Thiên Lăng nở rộ như du long bay lượn khắp nơi, nàng đi tới đâu đám tu hành giả bị vây khốn tới đó.
Bốn vị trưởng lão dù đã trảm kim liên trùng tu nhưng người cùng giai đều không có khả năng là đối thủ của bọn họ.
Hồ lô vàng kim nện vào ai, kẻ đó mất mạng. Thân ảnh Lãnh La liên tục lấp loé như quỷ mị, du tẩu trong đám người. Bàn Long Trượng phát ra tự phù như lá rụng mùa thu dày đặc cả Thần Đô.
Tư Vô Nhai kích động ngẩng đầu nhìn lên thiên không. Toàn bộ mọi người trên Ma Thiên Các đều đến trợ giúp!
Tình hình chiến cuộc lập tức nghiêng hẳn về một phía, đám người Ma Thiên Các nghiền ép tất cả tu hành giả có mặt ở đây. Sau một lúc, không còn ai dám động, không còn người nào dám đánh nữa!
“Kẻ nào dám động, lập tức giết chết!”
Đám người nghe tiếng bèn nhìn về phía Hoa Nguyệt Hành. Đúng lúc Hoa Nguyệt Hành đang mở pháp thân, soạt một tiếng, pháp thân nhị diệp đột nhiên khai diệp!
Hoa Nguyệt Hành đột phá trong lúc chiến đấu!
Cung tên trong tay nàng vẫn được cương khí bao lấy, bàn tay phải ngưng tụ thành bốn đạo tiễn cương, bất cứ lúc nào cũng có thể phá không bay ra.
Cục diện ổn định. Mấy chục ngàn giáo chúng U Minh Giáo đồng thời hoan hô.
“Cung thỉnh tổ sư gia!”
Người ngồi trên Xuyên Vân phi liễn chính là chỗ dựa lớn nhất của U Minh Giáo.
Ai nấy đều vô cùng kích động. Tư Vô Nhai và Hoa Trọng Dương đồng thời thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc không cần phải dùng tới ma nguyên bí dược.
Trên phi liễn, Lục Châu chắp tay sau lưng đạp không bước ra. Diệp Thiên Tâm và Hải Loa đứng hai bên trái phải.
Lục Châu quan sát cấm vệ quân, ánh mắt hắn dừng lại trên người Vương Việt.
“Bát diệp?”
Vương Việt lui về sau một bước.
Lục Châu hạ xuống!
Đám người nín thở kinh hô nhìn Lục Châu lao xuống như thiểm điện, dưới chân hắn hiện ra cương ấn màu xanh lam.
Oanh!
Hai đạo cương ấn từ dưới lòng bàn chân Lục Châu bắn ra vọt tới trước mặt Vương Việt. Vương Việt cực kỳ hoảng sợ muốn né tránh, nhưng hai đạo cương ấn như có mắt, vô cùng chuẩn xác đập thẳng vào lồng ngực hắn.
Vương Việt rơi xuống, trong lòng khổ sở nói không nên lời!
Dù gì ta cũng là bát diệp, mẹ nó sao ai cũng có thể tuỳ tiện giẫm đạp ta như vậy hả?!
Hắn không cách nào khống chế khí huyết cuồn cuộn, bèn kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một ngụm máu tươi.
Vương Việt nằm im dưới đất, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Mười chín vị trưởng lão, đám tu hành giả “trung lập” và mấy chục ngàn giáo chúng U Minh Giáo đều ngừng thở nhìn vị tổ sư gia Ma Thiên Các đang hạ xuống.
Một lão đầu trông yếu đuối vô hại là thế… lại dựa vào khí thế của một người để chấn trụ toàn thành Thần Đô.
Hắn không phải là một lão nhân đơn giản…
Hắn là đệ nhất cửu diệp đương thời!
Là chủ nhân Ma Thiên Các!
Là sư phụ của cửu đại đệ tử!
Thần Đô lập tức trở nên yên tĩnh.
Lục Châu chắp tay sau lưng nhìn Vương Việt. Vương Việt rụt người về sau. Trầm mặc hồi lâu, Vương Việt rốt cuộc cũng sụp đổ! Phòng tuyến tâm lý của hắn bị khí thế Lục Châu đánh cho tan tành.
Vương Việt không nói một lời, vội vàng đạp đất phóng đi như bay.
Muốn chạy trốn?
Lục Châu vươn tay, một thanh trường mâu nằm dưới đất bay vào lòng bàn tay hắn, phát ra âm thanh ông ông cộng hưởng. Năm ngón tay Lục Châu toát ra lam quang, trường mâu phóng ra ngoài.
Vù!
Tốc độ nhanh như tên bắn vượt ngoài dự liệu của mọi người, trường mâu xuyên thủng Vương Việt từ phía sau, lực lượng khổng lồ tiếp tục theo quán tính bay về phía trước, ầm, ghim vào bức tường thành!
[Ting ! đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.].
Nhìn thi thể Vương Việt bị ghim chặt vào tường thành, mười chín vị trưởng lão miệng đắng lưỡi khô, toàn thân run rẩy.
Máu tươi chảy tràn ra ngọn trường mâu, từ từ vạch thành những đường kẻ màu đỏ nhỏ xuống như thác nước.
Lục Châu không tiếp tục nhìn Vương Việt mà xoay người nhìn về phía đỉnh hoàng thành, nhàn nhạt mở miệng:
“Bắc Đẩu Thư Viện.”
Trong lòng chín vị trưởng lão trầm xuống.
“Tự mình kết thúc đi.” Lục Châu nói.
Các đệ tử Ma Thiên Các nhìn về phía chín tu hành giả mặc bạch y đang lăng không lơ lửng trên bầu trời.
Đám người này chính là kẻ đã dẫn đạo Thập Tuyệt Trận, cũng có thể xem bọn hắn là hung thủ giết chết Vu Chính Hải!
“Cơ tiền bối, chẳng lẽ… chẳng lẽ ngài coi trời bằng vung, muốn giết sạch tất cả mọi người?” Một vị trưởng lão cố nén sợ hãi nói.
Thương vong trong chiến tranh thì còn lý giải được. Nhưng… đồ sát người trong một thành là hành vi cực kỳ tàn ác.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn trưởng lão đó, không nhận ra hắn là ai, chỉ nói: “Bắt đầu từ ngươi đi.”
“Bắt đầu từ ngươi, trả mạng đồ nhi lại cho lão phu.”
Âm thanh trầm trọng, uy lực đầy đủ. Lục Châu vững vàng đứng trên mặt đất, tay chắp sau lưng chờ đợi vị trưởng lão trên không trung tự mình kết thúc tính mệnh.
Nhưng mà…
Trên đời có mấy ai nguyện ý tự sát trước mặt tất cả mọi người?
Có mấy ai can đảm cầm dao đâm thẳng vào tim mình?
Vị trưởng lão từ từ trợn to mắt, sau đó xoay người bộc phát ra pháp thân, nhanh như chớp bay về nơi xa!
Nhị diệp?
Tiểu Diên Nhi đứng gần hắn nhất lập tức hừ một tiếng. “Lại còn muốn chạy trốn! Xem ta đánh chết ngươi!”
Thất Tinh Thải Vân Bộ! Phạm Thiên Lăng đỏ rực bay lượn như du long loé lên. “Ồ? Ngươi chạy chậm quá vậy?” Tiểu Diên Nhi trong phút chốc đã đứng trước mặt hắn, đạp một cước.
Ầm! Vị trưởng lão bị đá vào ngực, rơi xuống đất tạo thành một hố sâu hình người. Tiểu Diên Nhi lại lần nữa lao xuống, ầm!
Thất Tinh Thải Vân Bộ giúp nàng nhanh như chớp xuất hiện trên người hắn, hai chân giẫm mạnh!
Vị trưởng lão bị chôn sâu dưới mặt đất, không còn khí tức.
[Ting ! đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.].
Bạn cần đăng nhập để bình luận